Chương trước
Chương sau
.Edit:Yan.

Dù Tư Cẩn vội vã chạy tới bệnh viện nhưng vẫn không quên chuyện đi hẹn hò với Cố Nguyễn.

"Hiện tại có thể đi hẹn hò không?" Tư Cẩn nói xong lời này khiến Cố Nguyễn hơi sửng sốt, sau đó cô bật cười.

"Được nha."

Tài xế đưa anh tới có để xe lại, hai người nắm tay nhau sải bước tới bãi để xe.

Năm trước anh đã lấy được bằng lái, đầu óc anh thông minh học gì cũng nhanh, Cố Nguyễn tuy rằng không ngu ngốc, nhưng giống như ở phương tiện kỹ thuật này cô có chút thiếu hụt, hai người cùng nhau đi học, cuối cùng Tư Cẩn lấy được bằng thì cô vẫn phải thi lại hai lần.

Lần đó Tư Cẩn đưa cô đi học, tình cờ nghe được cô bị huấn luyện viên mắng máu chó phun đầy đầu, không muốn cho cô đi nữa, cô nghĩ dù sao ngày thường hai người cũng ở bên nhau, một người biết lái là được, không cần ở đây tìm ngược, mấy ngàn đồng cứ như vậy mà ném đá trên sông.

Cố Nguyễn đang suy nghĩ đến chuyện lấy bằng, Tư Cẩn đột nhiên nghiêng người lại đây, làm cô bị dọa nhảy dựng lên: "Làm gì vậy?"

Tư Cẩn 'cùm cụp' giúp cô thắt chắc dây an toàn, nhìn bộ dáng kinh hoàng của cô, không nhịn được cười ra tiếng: "Giúp em thắt dây an toàn, nghĩ đi đâu vậy."

Cố Nguyễn xấu hổ, mím môi, vẫn mạnh miệng nói: "Em có thể nghĩ cái gì, em chẳng nghĩ gì cả."

Tư Cẩn sán lại gần có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt, lúc cô nói chuyện hơi thở ấm áp phả lên mặt anh, ánh mắt anh tối lại, ngón tay thon dài rời khỏi khuôn mặt trang điểm tinh xảo dừng ở sau gáy, đôi môi từ từ hạ xuống một nụ hôn.

Nụ hôn này vừa dịu dàng vừa chậm rãi, cảm nhận được hô hấp của cô bắt đầu dồn dập lúc này mới tách ra, anh dùng ngón tay giúp cô lau sạch son môi bị chờm.

"Đúng vậy, em không nghĩ, là anh tự tưởng tượng." Tư Cẩn nói.

Gương mặt Cố Nguyễn ửng hồng, tim đập nhanh, không nhịn được lên án công khai: "Tư Cẩn anh hư rồi, trước kia anh không phải như thế."

Tư Cẩn xoa bóp gương mặt của cô, nụ cười càng sâu, ngũ quan xuất sắc của anh trong ánh đèn xe tối tăm vô cùng quyến rũ, Cố Nguyễn nuốt nước miếng.

"Làm sao vậy?" Tư Cẩn biết rõ còn cố hỏi.

Đợi cô phản ứng lại, nhanh chóng đẩy anh, thẹn quá hóa giận: "Ai nha, sao anh lại phiền như vậy, mau lái xe."

Tư Cẩn sợ thật sự sẽ chọc tức cô, xoa xoa đầu của cô, nghe lời: "Được."

Cố Nguyễn qua kính chiếu hậu nhìn rõ mặt mình, đỏ hồng một mảnh, vội ôm lấy mặt, thầm than chính mình không biết cố gắng, bạn trai nhà mình mà, có cái gì phải thẹn thùng, phải nhào lên đi a, cho anh bị trêu chọc bạn gái sẽ bị trừng phạt.

Cô phải cho anh biết hai người ai mới là vua!

Ai mới là lão đại trong nhà!

Tư Cẩn lái xe, nhìn cô qua kính chiếu hậu, Cố Nguyễn vừa lúc đụng phải đôi mắt thâm thúy của anh, thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình làm sặc chết.
Thôi, không nên đánh chính diện.

Chuyện chấn chỉnh này chờ sau này kết hôn rồi nói cũng được.

Tư Cẩn nhìn vẻ mặt thay đổi sinh động của cô, trong lòng mềm nhũn, nét sắc bén lạnh lùng trên mặt trở lên đều nhu hòa.

Tuy rằng anh không hay lái xe nhưng kỹ thuật lái rất ổn định, hơn nữa bởi vì Cố Nguyễn ở trên xe, anh càng thêm cẩn thận.

Cố Nguyễn nhìn ngón tay của anh đặt trên tay lái, gân cốt lưu loát, màu da trắng lạnh, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ màu xanh nhạt dưới ánh mặt trời, đây còn không phải phúc lợi cho tay khống sao.

Cô có bệnh tay khống, bình thường lướt video sẽ bị những người có bàn tay đẹp hấp dẫn, cô cũng từng thấy những bàn tay đẹp đặt trên tay lái, chẳng qua ở trong mắt cô, không ai có thể so được với Tư Cẩn.

Đã lâu rồi Tư Cẩn không lái xe, anh dừng xe ở bãi đỗ xe ga tàu cao tốc, Cố Nguyễn mới hậu tri hậu giác hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Không phải muốn hẹn hò sao? Sao lại tới ga tàu cao tốc.

Tư Cẩn sờ sờ đầu Cố Nguyễn, có chút áy náy: "Lúc trước không phải chúng ta nói sẽ đi du lịch sao, lại bởi vì anh mà không thành, mấy ngày nay còn bắt em ở nhà chăm sóc cho anh, bây giờ đưa em đi chơi."

Cố Nguyễn nhấp môi cười, cô không thèm để ý cái này, nhưng đối với địa phương sắp tới rất tò mò: "Không sao! Nhưng mà chúng ta đi đâu vậy?"

"Đạo Thành Á Đinh*." Tư Cẩn nói, thời điểm anh cúi đầu nhìn Cố Nguyễn ánh mắt rất đỗi dịu dàng.

Có người nói, nhất định phải cùng người mình yêu nhất tới Á Đinh một lần, ngắm bầu trời xanh thẳm, những ngọn núi phủ tuyết trắng xóa và đồng cỏ vàng.

Mặc kệ đường đi có bao nhiêu chông gai, trắc trở, chỉ cần cuối cùng vẫn có em bên cạnh, thế nào cũng không quan trọng.

Cố Nguyễn nghe thấy tên địa phương, trong lòng khẽ reo vui, cô và Tư Cẩn từng xem qua một bộ phim, đó là nơi mà Mao Thập Bát và Lệ Chi kết hôn.

Cô đã thích nơi đó ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tư Cẩn xuống xe, mở cốp xe lấy ra một túi du lịch lớn và một chiếc balô nho nhỏ: "Mang theo vali không tiện lắm, chúng ta đi Thành Đô trước, ở đó một đêm, em thích có thể đi thăm quan ở đó một lúc, sau đó chúng ta mới đi Đạo Thành."

Cố Nguyễn hoàn toàn đồng ý, nhận lấy ba lô từ tay anh.

Tư Cẩn tâm tư tỉ mỉ, suy xét đồ vật rất chu toàn, ở bên anh thì cô không cần suy nghĩ nhiều.

Việc mệt mỏi nhất khi đi du lịch chính là ngồi xe, chờ đến trạm Cố Nguyễn cảm thấy tay chân tê mỏi, may là Tư Cẩn đã đặt xe chờ ở bên ngoài, bằng không chờ bọn họ lăn lộn đến trạm cô cũng muốn tan thành từng mảnh.

Tư Cẩn đã đặt trước một homestay hai tầng ở Thành Đô.

Phòng của hai người ở lầu hai. Lầu một có sân, khắp nơi đều có hoa cỏ, hoa cẩm tú cầu, diên vĩ và phù dung đang đua nhau khoe sắc.


Bên cạnh còn đặt một chiếc xích đu màu trắng.

Toàn bộ sân nhìn qua cũng không tệ lắm.

Tiếp đón bọn họ người là chủ hộ, nhìn qua rất có kinh nghiệm, rất hiểu sở thích của mấy cô gái trẻ, đưa bọn họ lên lầu còn mở miệng: "Cái sân chính là điểm nhấn đặc sắc của khu homestay này, rất nhiều người nổi tiếng trên mạng tới đây chụp ảnh."

Con gái sao, đi chơi đều bỏ máy ảnh ra chụp phong cảnh, trừ những lúc cùng bạn trai thân thân ái ái bồi dưỡng cảm tình, quan trọng nhất chính là chụp mấy bức ảnh thật xinh đẹp.

Đưa đến cửa, người kia nhanh chóng rời đi, bọn họ mở ra đèn, Cố Nguyễn bị cách bài trí trong phòng làm kinh ngạc: "Anh nhìn xem!"

Trong phòng có tấm rèm lớn màu hồng trắng xếp tầng tầng lớp lớp lên nhau, làm ánh sáng đi vào căn phòng vô cùng dịu dàng, trên mặt đất tất cả đầy những quả bóng hồng trắng đan xen.

Phía trước cửa sổ có tatami, mặt trên phủ kín bằng thảm lông dài.

Mà quan trọng nhất là, chỉ có một chiếc giường rất lớn.

Cố Nguyễn không kiềm chế được liếc mắt nhìn Tư Cẩn.

Tư Cẩn vẫn đang thu dọn hành lý, nhìn qua rất đứng đắn, trong lòng Cố Nguyễn không nhịn được tự phỉ nhổ chính mình, sao bản thân có theernghix bảo bảo như vậy.

Lần đầu tiên cô và Tư Cẩn ngủ chung, hai người đang ở nước Mỹ, đang tuổi huyết khí phương cương, cô cũng không ái ngại Tư Cẩn.

Buổi tối hôm đó cô đã chuẩn bị đi trêu chọc Tư Cẩn, thậm chí có kiểm tra cả cái đồ vật kia ở đầu giường khách sạn, không ngờ Tư Cẩn lại nhịn được.

Cô biết là anh muốn.

Buổi tối hôm đó, anh động tình mà hôn môi cô, Cố Nguyễn vừa chờ mong vừa khẩn trương, anh không chạm vào cô, cứ thế thống khổ mà thở hổn hển, sau đó đứng dậy đi phòng tắm.

Anh còn tưởng đã dọa sợ cô, còn ôm cô an ủi: "Nguyễn Nguyễn, trước khi kết hôn anh sẽ không động vào em, em đừng sợ."

Cố Nguyễn nói: "Không sao, em nguyện ý."

Nhưng Tư Cẩn lại ngồi dậy, nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, chuyên chú nghiêm túc nói: "Anh không biết người khác yêu đương như thế nào, nhưng anh biết yêu chân chính đến từ sự kiềm chế chứ không phải phóng túng bừa bãi, Nguyễn Nguyễn, anh thực sự rất yêu em, so với tưởng tượng của em còn nhiều hơn." Nói xong, anh hôn nhẹ lên thái dương của cô, chậm rãi mỉm cười: "Mau ngủ đi."

Từ lúc kia, rất ít khi ha người ngủ cùng giường.

Cô còn chưa nghĩ xong, Tư Cẩn đã chỉ chồng quần áo trên giường nói: "Nguyễn Nguyễn, đi tắm đi, đây là quần áo của em."

Cố Nguyễn lúc này mới nhớ tới hành lý của cô đều là Tư Cẩn thu thập, cô chạy nhanh qua lấy.

Anh đặt mấy cái váy mà cô thích nhất trên đó, rất thích hợp để chụp ảnh, nội y cũng được đặt trong một cái túi sạch sẽ, phía dưới đặt hai cái áo khoác, cuối cùng là áo đôi của hai người.

Trong ba lô của Cố Nguyễn thì đựng mỹ phẩm và kem dưỡng da hàng ngày của cô.

Cố Nguyễn cười hì hì hôn một cái lên mặt anh: "Bảo bảo thật lợi hại."

Tư Cẩn không khỏi sửng sốt, hơi hơi mỉm cười, ẩn chứa thật sâu danh vọng: "Được rồi, mau đi tắm đi."

Hai người đều tắm xong, chiều đã ngả vàng, trên bầu trời treo những áng mây chiều vàng óng xinh đẹp, rất thích hợp chụp ảnh.

Cố Nguyễn thay một chiếc váy dài màu đỏ có đai, trang điểm vô cùng xinh đẹp.

Tư Cẩn nhìn bả vai và sống lưng của cô lộ ra, anh nhíu nhíu mày.

"Nguyễn Nguyễn, trong phòng cũng rất đẹp, chúng ta ở trong phòng chụp được không?" Anh thử thăm dò hỏi.

Cố Nguyễn không biết anh đang suy nghĩ cái gì, đi qua đi kéo cánh tay của anh, quơ quơ: "Không sao, em muốn chơi xích đu, anh đi cùng em chứ."

Tư Cẩn thở dài, từ ba lô lấy ra một cái khăn lụa, đặt trên bả vai cô: "Phủ thêm cái này."

Cố Nguyễn soi gương, cảm thấy khó coi, đang muốn gỡ xuống.

Tay cô còn chưa động, Tư Cẩn nói: "Trong này có rất nhiều hoa cỏ, buổi tối có rất nhiều muỗi."

"Vậy được rồi."

Đại đa số nam sinh đều không có khái niệm về chủ đề của bức ảnh, không hiểu kết cấu, hoặc không biết căn khoảng cách, không thể chụp cho bạn gái một bức ảnh vừa lòng.

Nhưng Tư Cẩn là một nhiếp ảnh gia rất ưu tú, mặc kệ là ánh sáng hay bói cục đều có thể cân chỉnh.

Cố Nguyễn nhìn ảnh chụp ngoảnh đầu của mình, cười nhạt rất vừa lòng.

Chụp ảnh xing, bọn họ tính toán đi ăn bữa tối, Tư Cẩn lên lầu cất camera, Cố Nguyễn ngồi ở trong sân chờ anh, thuận tiện lên mạng xem đánh giá của mấy nhà hàng xung quanh.

"Răng rắc"

Cố Nguyễn nghe tiếng ngẩng đầu, cách đó không xa có mấy cái nam sinh, đứng ở đằng trước là người mặc áo thun trắng, quần jean màu đen, trên chân hai đôi giày AJ màu đỏ, ngũ quan tuấn tú trong sáng, nhìn qua sạch sẽ lại ngây ngô.

Có một loại giống như giáo thảo hồi cấp ba.

Trên cổ treo một cái camera, chờ Cố Nguyễn ngẩng đầu, có chút ngượng ngùng mà buông tay, gãi gãi cái ót.

"Cái kia, chị gái à, chẳng là vừa rồi em thấy góc độ này rất đẹp, cái kia, cái kia, chị cũng rất đẹp. Cho nên, cho nên ——" Mặt chàng trai nghẹn đến đỏ bừng, hơi xấu hổ giải thích.

Ngũ quan của cô gái cực kỳ xinh đẹp, bộ dáng lông mày buông xuống ở dưới ánh nắng chiều, hoàn toàn làm chủ khung hình, hắn kiềm chế không được muốn lưu lại cảnh tượng kia, nhưng rốt cuộc đang là chụp lén, hắn sợ cô sẽ tức giận.

Cố Nguyễn không tới mức vì vậy mà tức giận, cười cười: "Có thể cho tôi xem không?"

Hắn ngẩn người, phản ứng lại nhanh chân sải bước đến: "Đương... Đương nhiên có thể."

Cố Nguyễn nhìn hình ảnh trong camera, góc chụp của anh chỉ là một con đường, nhưng ngoài dự đoán rất đẹp, kinh ngạc hỏi: "Anh là nhiếp ảnh gia sao?"

"Ừm, có thể coi là vậy, chúng tôi học nghành truyền thông, lần này tới đây chụp tư liệu sống." Nam sinh giải thích.

Cố Nguyễn liếc mắt một cái nhìn bọn họ, a, khó trách, bọn họ lớn lên đều không tồi, hẳn là sẽ hấp dẫn rất nhiều fan nữ.

"Tôi có thể xem ảnh chụp không?" Cố Nguyễn còn khá tò mò, lễ phép dò hỏi.

"Đương nhiên có thể, nhưng ảnh chụp không nhiều lắm, cậu có thể xem video."

Nhóm nam sinh này đi thành một đội, thấy một màn này khe khẽ nói nhỏ: "Ai, Đại Dương đang làm gì vậy, bình thường không phải không thích nói chuyện với con gái sao?"

"Ai nha, đi làm quen chút, xem chị gái này lớn lên đẹp cỡ nào!"

"Vậy cũng thật không dễ dàng, trách không được Đại Dương nhiều người theo đuổi vậy mà vẫn độc thân, thì ra là ánh mắt cao như vậy."

"Đừng cưỡng cầu, thành thật chờ đi, chị gái này nhìn qua không tốt lắm, hy vọng Đại Dương có thể thành công."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.