Edit: Kim Hằng
----
Khi Tư Cẩn cố gắng tỉnh dậy là ở một phòng cho thuê chật hẹp, khăn trải giường dưới thân có màu hồng phấn với hình đầu mèo khổng lồ in trên đó.
Con mèo thậm chí còn đeo một chiếc nơ rất lớn.
Tư Cẩn: "......"
Hãy thứ lỗi cho người luôn chung thủy với màu trắng đen như anh, đối với loại thẩm mỹ này thật sự không thưởng thức nổi.
Không đúng, anh đang suy nghĩ cái gì vậy chứ.
Nguyễn Nguyễn của anh đâu?
Anh không phải đang ở bệnh viện sao?
Làm sao lại ở chỗ này?
"Nguyễn Nguyễn?" Tư Cẩn thử hô lên một tiếng, nhưng không có ai đáp lại.
Trong lòng anh có rất nhiều nghi hoặc, vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt, anh đột nhiên ngồi dậy, tưởng rằng vết thương ở lưng sau này nhất định sẽ rất đau, kết quả lại không có.
Anh chết rồi à? Hay là đang mơ?
Sắc mặt của Tư Cẩn không được tốt lắm, đôi lông mày thanh tú của anh hung hăng nhăn lại, sự u ám hiện rõ trên mặt.
Ánh mắt quét qua bàn tay của mình, hình dạng quả thực là của anh không sai, nhưng trên mu bàn tay không có vết sẹo.
Cố Nguyễn là tay khống, cô yêu sâu sắc tay của anh, vì vậy anh đã cố gắng hết sức để tránh bị thương ở tay.
Anh cố gắng định thần, kìm nén nỗi hoang mang trong lòng và sự vội vàng muốn được gặp Cố Nguyễn.
Anh nhìn xung quanh căn phòng, tuy rằng rất chật hẹp nhưng đã được thu dọn sạch sẽ.
Không có ai khác trong phòng ngoại trừ anh, một chút cơ hội cho anh tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thoi-nien-thieu-cua-ban-trai/1301374/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.