Sau một hồi thương lượng thì hai cha con nhà này quyết định để 3 vạn lượng mua quan bán chức và lo lót quan địa phương ở vùng họ được đóng quân. 3 vạn lượng để trù bị quân lương, 7 vạn lượng giao cho Diêu thiếu lo vũ khí đạn dược và thực hiện kế hoạch ngày kiếm đấu vàng của hắn, cuối cùng còn lại hai vạn lượng để trong tay Cán viên ngoại đề phòng chuyện bất ngờ.
- Lão tía, Cao quản gia lâu năm quản lý kinh thương có thể tin tưởng được, nhưng từ này phần tài chính kinh thương phải tách ra. Cần có một người quản lý tài chính tân quân. Lão tía có người nào tuyệt đối tin tưởng tiến cử không?
- Cẩu tử.
- Thằng chó đó sao?
- Phải, hắn là người duy nhất có thể mười phần tin tưởng, ngươi phải biết nếu có người tấn công ngươi thì kẻ đầu tiên lao lên đỡ cho ngươi không phải là ta mà là hắn.
Quả thật sau chuyện Cẩu tử bắt nạt Gia Hân thì Diêu thiếu rất giận, sau khi đánh cho Cẩu tử một trận nên thân thì đã đuổi tên này xuống đồn điền trông coi công việc. Việc này không khác gì giáng chức từ tể tướng cạnh vua xuống làm quan tri huyện.
- Vì sao? Diêu thiếu rất bất ngờ mà hỏi.
- Sau khi ngươi ngã ngựa thì tinh minh rất nhiều nhưng cũng quên đi rất nhiều chuyện. Ngày ngươi được 4 tuổi cũng là lúc mẫu thân ngươi qua đời. Ngươi rất là trầm uất uất rất lâu, lão tử mới đem ngươi đi kinh thành dạo chơi một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thoi-nguyen-hon-quan-phiet/3130072/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.