Sáng sớm ngày 5 tháng 11, năm ngàn phỉ quân sau một đêm dương mắt nhìn các chiến hạm cháy bừng bùng ngoài khơi thì tụ tập lại bàn mưu tính kế. Hải Đông Vương Trường Thanh chân nhân đạo sĩ biết rằng nếu còn nán lại bãi biển thì chắc chắn sẽ tử vong. Đám quân sĩ thoát đi từ bốn chiến hạm còn lại bên cạnh Dévastation đã báo cáo hết tình hình. Hi vọng về chuyện chiến hạm Pháp cứu giúp là không có. Chỉ cần đám cháy như nhữn đám lửa trại khổng lồ trên mặt biển chấm dứt thì chắc chắn hải quân của Vạn Ninh sẽ tiếp cận bờ Vạ Cháy mà nã pháo. Đến lúc đó thì năm ngàn quân hải tặc còn lại trong tay của vị Đông Vương này sẽ thành gà tây để người ta tập bắn.
Cũng may trong tay vị Đông Vương này còn có lực lượng rất mạnh,đó chính là 700 binh súng trường Minere rifle và 2 ngàn binh súng hỏa mai Charleville Model 1766. Tổng cộng phỉ quân có đến gần 3 ngàn quân súng trường. Đây là lực lượng rất đáng nể vào thời điểm này tại Đại Nam rồi.
- Đông Vương, giờ đây chúng ta phải làm gi đây, đã không còn thuyền chúng ta không thể về căn cứ Cát Bà đảo?
Một tên tiểu đầu mục nói ra ý kiến trong sự bất an, bọn hắn là cướp biển, tuy rằng cũng có lên bờ tác nhiến, nhưng kĩ năng chúng giỏi nhất vẫn là nhảy thuyền chiến đấu cùng bơi lội, lúc này đây bọn hắn không còn bất kì một con thuyền lá nào, thử hỏi không bất an sao được.
- Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thoi-nguyen-hon-quan-phiet/3129998/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.