Dương Thanh cũng nhanh chóng được A Tuyết dìu ra ghế ngồi, sau khi ông ngồi xuống thì An Tuyết cũng đứng ngay bên cạnh. Nghiêm Trung quay sang từ tốn nói với Dương Thanh: “Dương huynh, đây là hoàng đế nước Đông Nhạc. Hôm nay đến đây là muốn hỏi cưới A Tuyết đấy.” Dương Thanh và A Tuyết bị tin này làm cho sốc đến mức trực tiếp ngây người ra bất động.
Thế Bảo đứng lên nói: “Đúng vậy. Hôm nay trẫm đến đây là muốn ngõ ý cưới Tuyết nhi và dùng hậu vị làm sính lễ. Mong lão nhân gia cho phép!” Nói xong y vòng tay cúi đầu hành lễ.
Dương Thanh vội đứng lên nói: “Hoàng thượng xin đừng như vậy, thảo dân không nhận nổi đâu. A Tuyết và thảo dân là được Cao tướng quân cùng cao tiểu thư cứu giúp. Nên chuyện này xin nghe ý ngài ấy ạ!” Vì chuyện quá bất
ngờ khiết ông có chút khó tiếp nhận nên đành bán cái cho Nghiêm Trung vậy.
Nghiêm Trung khẽ giật giật môi, Dương huynh à, huynh cũng biết đùng đẩy trách nhiệm quá nhỉ? Đây là hôn sự cháu huynh đấy, nào phải cháu ta! Tuy nghĩ vậy nhưng ông cũng đã xem A Tuyết như con cháu mà đối đã nên cũng chẳng thể làm ngơ. Ông đứng lên hướng về Thế Bảo nói: “Chuyện này vốn là chuyện tốt! Nhưng thứ mạc tướng nhiều lời. Vì A Tuyết từ lâu mạc tướng xem con bé là người nhà nên mạn phép hỏi hoàng thượng nếu người cưới A Tuyết vậy có thể đảm bảo cho con bé bình bình an an, một đời vui vẻ không?”
Thế Bảo gật đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thay-nguyet-lao-se-duyen/2793905/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.