Khiết Anh bị Túc Trân, Nghiêm Trung và Khiết An vây quanh ngay sau khi Thế Bảo rời đi. Nghiêm Trung nhìn nàng với ánh mắt ngạc nhiên hỏi: “Anh nhi, Con biết được phong tục kỳ lạ này từ đâu vậy?”
Túc Trân cũng nhanh chóng tiếp lời: “Đúng đó, Cao gia chúng ta từ xưa nào có phong tục như vậy chứ?”
Khiết An cũng hiếu kỳ dò hỏi: “Tỷ tỷ, muội nhớ kinh thư trong phủ không có ghi chép về phong tục này mà, vậy tỷ biết được từ đâu?” A Tuyết cùng Dương Thanh cũng thắc mắc không kém nhưng lại không dám cất tiếng hỏi nên chỉ ngồi bên cạnh lắng nghe.
Khiết Anh có chút bối rối đưa tay lên xoa xoa mũi nói: “Là….đây là do lúc sau khi khỏi bệnh có đi dạo bên ngoài tìm kinh thư về đọc, vô tình con tìm thấy quyển sách lạ có viết phong tục này, thấy hay nên con muốn áp dụng vào thôi ạ”
Túc Trân hơi trợn mắt nhìn nàng: “Hôn sự là chuyện lớn cả đời, nào có thể để con có thể làm bừa sao? Anh nhi, ta thấy con càng ngày càng vô pháp vô thiên rồi đó!” Tuy lời nói giống như đang quở mắng nhưng chất giọng vẫn
nhẹ nhàng tựa như bà đang trách nhẹ tiểu hài tử phạm lỗi vậy.
Khiết Anh mỉm cười nói: “Mẫu thân hãy yên tâm ạ, chuyện này cứ để con lo là được.”
Nghiêm Trung thở dài: “Đành vậy thôi, đã thông báo với hoàng đế luôn rồi còn có thể làm khác hơn sao? Đúng là không bao giờ hết ngạc nhiên với con mà.”
Khiết Anh cười cười:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thay-nguyet-lao-se-duyen/2793904/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.