Nếu như Mộc Dương không thay đổi thì bây giờ tính cách của cô cũng giống như Trương Hiểu Dung. Nếu thế thì có thể đưa ra được ý kiến gì hay chứ?
Nhưng bây giờ tình hình đã đổi khác rồi, cái Mộc Dương đợi bây giờ chính là chờ Trương Hiểu Dung tự hỏi chính bản thân bà.
Muốn sau này Trương Hiểu Dung có cuộc sống tốt hơn một chút thì Mộc Dương cảm thấy vẫn là để Trương Hiểu Dung tự dựa vào chính mình thì tốt hơn.
Tốt nhất là nên tạo thành một Trương Hiểu Dung gặp phải chuyện gì cũng sẽ quen tự hỏi bản thân.
Như vậy Mộc Dương cũng có thể yên tâm phần nào.
Nên Mộc Dương liền trực tiếp nói ý kiến ở trong lòng mình cho Dương Thục Phương nghe: “Lát nữa lúc ở trên bàn ăn thì mẹ trực tiếp nhắc đến chuyện này, hỏi ông nội rối cuộc có nuôi anh đi học hay không.”
“Nếu như ông nội nói vẫn nuôi thì số tiền này bảo bà nội bỏ ra.”
“Nếu như mọi người đều không đồng ý cho anh con đi học thì mẹ cũng đừng lại cho anh nữa. Nếu anh con thật sự muốn đi học anh ấy có thể thuyết phục ông nội. Ông nội cũng không phải người đau đáu chuyện tiền nong, chỉ cần anh thật sự thể hiện tốt thì ông sẽ chu cấp cho anh đi học thôi.”
Nói đến đây, Mộc Dương lại thở dài. Nói ra dự định cuối cùng của mình: “Nếu như thật sự không chu cấp cho anh con đi học nữa, sau này anh còn muốn học lên thì chờ chúng ta nghĩ ra cách kiếm thêm ít tiền rồi cho anh đi học sau cũng không muộn.”
Những lời này là thật lòng thật dạ.
Chuyện học hành này, sớm một hai năm hay muộn một hai năm thực ra không khác biệt quá nhiều.
Nếu như Mộ Hồng Tinh thật sự muốn học tập như vậy, coi như có tạm nghỉ hai năm chắc chắn Mộc Hồng Tinh cũng sẽ không bị rơi rụng bất cứ kiến thức nào. Ngược lại sẽ dùng hai năm này tự dùi mài đèn sách.
Nhưng nếu như Mộc Hồng Tinh thật sự cam chịu từ bỏ… Vậy thì không cần phải táng gia bại sản chu cấp cho anh đi học làm gì.
Mộc Dương nhỏ giọng: “Mẹ, chúng ta cũng phải nghĩ cách kiếm thêm tiền, nếu không thì sao chu cấp nổi cho anh con đây? Hơn nữa khoảng hai năm tới con cũng muốn được đi học.”
Mặc dù học tập không phải con đường duy nhất nhưng cũng không thể để trình độ quá thấp khiến người ta chê cười được.
Dù sao Mộc Dương thấy bất kể ra sao chính mình cũng phải kiếm được cái bằng đại học.
Hơn nữa đã sống lại một kiếp thì phải tận hưởng nó, có được trải nghiệm đời người mà tất cả người bình thường đều có. Tình thân tình bạn, cuộc sống học đường, tuổi trẻ, tình yêu, hôn nhân, nuôi dạy con cái đều là những trải nghiệm có thể chậm rãi trải qua.
Suốt cả đời trước đã sống quá mệt, đời này đang cùng lúc đạt được mục tiêu cũng nên cho chính mình được hưởng thụ cuộc sống.
Dù sao Mộc Dương cũng là tính toán như vậy.
Lời này của Mộc Dương doạ cho Trương Hiểu Dung không biết phải làm sao.
Trương Hiểu Dung lắp ba lắp bắp hỏi một câu: “Sao tự nhiên con lại muốn đi học thế, không phải hồi trước con nói không muốn đi, không thích đi hay sao?”
Mộc Dương nhìn Trương Hiểu Dung: “Hồi trước là vì nhà ta quá nghèo, vừa không đóng nổi học phí, trong nhà cũng không có người phụ mẹ làm việc, mẹ đều phát ốm vì mệt rồi, vậy nên con mới nói như thế.”
Bây giờ Mộc Dương còn chưa tốt nghiệp tiểu học nữa.
Trương Hiểu Dung nghe Mộc Dương nói thế lập tức đỏ hoe vành mắt. Còn thốt lên một câu thế này: “Là mẹ có lỗi với con…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]