Trương Hiểu Dung lắc lắc đầu, khuôn mặt vẫn khắc khổ nhăn mày.
Dấu vết của thời gian sớm đã lưu lại trên gương mặt bà.
Rõ ràng người mới có hơn 30 tuổi nhưng nếp nhăn đã rất sâu rồi.
Đặc biệt là đuôi lông mày đã có mấy nếp nhăn rất sâu, càng làm cho Trương Hiểu Dung chỉ cần nhíu mày liền sẽ hiện ra rất rõ.
Cho dù không cau mày cũng hiện ra một vẻ mặt buồn khổ.
Nhìn thấy bộ dạng của Trương Hiểu Dung như vậy khiến lòng Mộc Dương lại mềm yếu một chút, ngữ khí cũng nhẹ đi mấy phần nói: “Nếu như chỉ mình mẹ nuôi anh đi học thì có thể nuôi được mấy ngày chứ? Nếu như ở riêng thì mẹ và bố cũng không phải là không nuôi được. Chỉ là gia đình sẽ sống cực khổ hơn một chút.”
“Ở, ở riêng!” Trương Hiểu Dung nghe thấy hai chữ này thì kinh ngạc đến mức suýt hét lên.
Nghe là đã biết những chuyện như vậy Trương Hiểu Dung chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Nếu như ở riêng thì cũng phải sống chung với Mộc Khai Kim và Dương Thục Phương để chăm sóc họ lúc tuổi già.
Hơn nữa trong thôn vẫn còn có người già làm sao mà có thể ở riêng chư chứ?
Đây chính là nghịch tử bất hiếu.
Nên Trương Hiểu Dung sao dám nghĩ đến chuyện như vậy chứ.
Mộc Dương cũng lười phân biện chuyện này với Trương Hiểu Dung liền thuận theo câu này của bà mà nói: “Nếu như không thể ở riêng thì mọi người sẽ không nguyện ý nuôi anh đi học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/3576257/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.