Về chuyện này, Mộc Dương đoán thật không sai chút nào.
Vừa vào tới cổng nhà họ Mộc, tiếng mắng mỏ của Dương Thục Phương đã oang oang lên: “Mày còn biết đường về hả? Tao còn tưởng mày c.h.ế.t ở xó nào rồi!”
Lời này không chỉ khó nghe mà còn độc ác.
Mộc Dương cũng không thèm để ý bà ta, đi thẳng tới tìm Trương Hiểu Dung.
Trương Hiểu Dung quả nhiên lại bận rộn trong phòng bếp.
Nhưng trông dáng vẻ của Trương Hiểu Dung thì rõ là vừa khóc xong.
Trong lòng Mộc Dương không khỏi lo lắng, lập tức hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao thế? Đang yên sao lại khóc?”
Cô cũng không bị bán đi nữa, còn có chuyện gì phải khóc nữa?
Trương Hiểu Dung sờ lên mặt mình trong vô thức, sau mới nở nụ cười gượng gạo: “Không có chuyện gì, mẹ không sao.”
Đương nhiên Mộc Dương không thể tin được.
Thế nhưng vẫn không hỏi thẳng nữa, chỉ mang phần đồ ăn hầm kia cho Trương Hiểu Dung: “Đây là đồ hôm nay bán còn thừa.”
Trương Hiểu Dung thoáng ngạc nhiên, lúc này mới nhớ ra trước kia Mộc Dương nói muốn buôn bán.
Không ngờ hôm nay đã bắt đầu bán ngày đầu tiên rồi.
Trương Hiểu Dung cũng hơi lo lắng chuyện này bèn hỏi một câu: “Buôn bán thế nào con?”
Trước tiên Mộc Dương thoáng nhìn ra ngoài cửa, thấy không có ai ở gần mới nhỏ giọng nói: “Lời được một ít tiền. Không bị lỗ.”
Trương Hiểu Dung lập tức nở nụ cười, thở phào một hơi: “Thật sao? Thế thì tốt quá rồi.”
Thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/3576254/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.