Bởi vì buổi chiều đều là do Mộc Dương phụ trách rao hàng thu tiền, Lôi Hướng Dương chỉ phụ trách cân đồ, vậy nên buổi chiều kiếm được nhiêu tiền trong lòng Mộc Dương cũng đã tính ra.
Mộc Dương nhỏ giọng thủ thỉ với Lôi Hướng Dương: “Nếu chúng ta có thể bán một tháng, ngày nào cũng buôn may bán đắt như này, chúng ta có thể nghĩ dần chuyển sang mối làm ăn khác rồi.”
Lôi Hướng Dương hơi giật mình với cái tâm thế được voi đòi tiên này của Mộc Dương: “Cái này kiếm được tiền vậy mà…”
Mộc Dương bật cười: “Kiếm được gì đâu? Cũng chẳng khác gì so với công nhân. Chẳng lẽ có thế cậu đã hài lòng rồi sao? Cậu không muốn kiếm được càng nhiều tiền hơn nữa à?”
Lôi Hướng Dương cau mày nói: “Làm chuyện thực tế.”
Mộc Dương bị câu này làm cho nghẹn lời. Thật sự muốn hỏi lại Lôi Hướng Dương, rốt cuộc cô không thực tế chỗ nào?
Từ khi bắt đầu, Mộc Dương đã hiểu rất rõ, việc buôn bán này chẳng qua chỉ là một cái ván cầu nho nhỏ. Là vì tích luỹ tiền vốn mà thôi.
Mộc Dương thở dài, nghiêm túc hỏi cậu: “Cậu nghĩ thử xem một ngày chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền? Dương thịt lợn lại kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Hàng của chúng ta ít mà.” Lôi Hướng Dương cũng rất nghiêm túc trả lời.
Mộc Dương lắc đầu: “Kể cả chúng ta có bán nhiều thịt như Dương thịt lợn thì cũng không kiếm nhiều như thế.”
“Huống hồ cũng sẽ không có nhiều người đến mua như thế đâu, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/3576253/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.