Nhưng sau khi Lôi Hướng Dương lấy tiền từ trong túi ra thì cô liền ngưng cười.
Mộc Dương há hốc miệng nhìn Lôi Hướng Dương lấy từng đồng tiền trong túi ra thì lại có chút cảm giác hào hứng vì kiếm được tiền.
“Cô đếm đi.” Lôi Hướng Dương hai mắt lấp lánh, mặt mũi vốn đã rất đẹp mà nay dường như lại càng tỏa sáng hơn.
Nhưng chàng thanh niên này có đẹp trai đến đâu thì cũng không hấp dẫn bằng tiền.
Vậy nên Mộc Dương cũng không thèm nhìn nữa mà chỉ chăm chăm nhìn vào mấy đống tiền.
Nghe thấy Lôi Hướng Dương nói như vậy, Mộc Dương cũng không khách khí nữa mà nhanh chóng bắt đầu đếm tiền.
Sau khi đếm tiền xong, hai mắt Mộc Dương sáng lên nói: “Lôi Hướng Dương cậu giỏi quá.”
Cũng không tại làm sao cậu có thể làm được.
“Hôm nay tổng cộng bán được 28,5 tệ 3 hào.”
Nếu tính như vậy số tiền kiếm được là khoảng 8 hoặc 9 tệ
Lấy ra một tờ tổng kết: “Đây gần như là số tiền mà cậu kiếm được.”
Tờ tổng kết này dường như được trình bày rất đẹp mắt.
Hai mắt Lôi Hướng Dương sáng lên hỏi: “Thật sao?”
“Gần như là vậy.” Mộc Dương cười, nụ cười như sáng lạn như mặt trời: “Đây mới là ngày đầu tiên, đợi sau này sẽ có nhiều người mua hơn.”
“Hôm nay tôi nghĩ ra một cách rất hay.” Lôi Hướng Dương nhìn Mộc Dương: “Chúng ta có thể đi hỏi mấy quán ăn trong trấn xem họ có cần đồ của chúng ta không. Ví dụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/3576245/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.