Lôi Hướng Dương cố gắng thẩm thấu hết những lời này. Mộc Dương nhìn Lôi Hướng Dương như vậy cũng không nói thêm nữa. Có nhiều thứ không phải chốc lát là giải quyết xong ngay được, nhất là ý tưởng làm ăn.
Nhưng nếu sau này phải đi con đường bán buôn này, chút tài ăn nói và ý nghĩ hiện giờ của Lôi Hướng Dương đều không đủ làm nên chuyện.
“Với lại có khi làm việc cần phải mạnh dạn lên. Nếu như hôm nay cậu cứ thế quay về, mặc dù vẫn bán được những thứ này nhưng sẽ phí rất nhiều công sức. Nếu như cậu có thể tạm bỏ qua thể diện của mình, mạnh dạn đi chào hàng một chút… Chỉ cần có thể thuyết phục người ta thì cậu có thể kiếm được càng nhiều tiền, đỡ được càng nhiều việc.” Đối với đối tác trong tương lai này của mình, đương nhiên là Mộc Dương sẽ hết lòng hết dạ bồi dưỡng.
Đột nhiên, cũng không biết Lôi Hướng Dương nghĩ đến cái gì, cậu nhìn Mộc Dương đầy nghi ngờ, hỏi: “Sao tự nhiên cô biết nhiều thứ thế? Lại còn nói năng rất hùng hồn?”
Bấy giờ Mộc Dương mới nhớ ra vụ này… hai người bọn họ lớn lên trong cùng một thôn làng, sao mà Lôi Hướng Dương không biết lai lịch của Mộc Dương cho được?
Ngay lúc này Mộc Dương hận không thể vả cho mình một bạt tai: Cho mày thích lên mặt dạy đời này, cho mày ra vẻ này, cho mày vênh váo này.
Nhưng lời đã nói ra như bát nước đã hắt ra, không thể nào thu lại được.
Đối mặt với sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/3576209/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.