Chương trước
Chương sau
Nhưng mục tiêu của họ là bắt buộc phải đạt được điều này trong thời gian ngắn.

Đối với mục tiêu cao xa của Mộc Dương, Lôi Hướng Dương lại tỏ ra có chút ngưỡng mộ.

Không thể không nói, con người ở thời đại này thực sự quá dễ thỏa mãn.

Nhưng cũng cho thấy tài nguyên ở thời đại này khan hiếm như thế nào.

Mộc Dương và Lôi Hướng Dương vừa đi vừa nói.

Lôi Hướng Dương nhớ lại dáng vẻ của Mộc Dương khi nói chuyện với Tiền Quân thì có chút nghi ngờ: “Những lời nói này rốt cuộc là cô học ở đâu vậy?”

Tiền Quân kia vốn dĩ không định mua rồi, nhưng lại bị mấy lời bịp bợm của Mộc Dương thuyết phục, sau đó lại quyết định mua, không những vậy mà còn mua hết toàn bộ.

Chuyện này đối với Lôi Hướng Dương mà nói, căn bản có chút không thể hiểu được.

Mộc Dương nghe những câu hỏi của Lôi Hướng Dương về mình, nghĩ ngợi chút rồi thần bí nói một câu: “Cậu căn bản không hiểu, đây gọi là tiếp thị.”

Mua hàng và bán hàng không đơn giản chút nào. Nếu như mỗi người đều có nhu cầu thì mới mua, thế thì làm sao mà kiếm tiền đây? Nếu như cậu muốn kinh doanh buôn bán thì cậu phải nghĩ mọi cách đem những thứ có trong tay mình đi chào hàng với khách. Nếu như khách hàng không biết món hàng này có tác dụng gì thì cậu phải giúp họ nghĩ ra, sau đó còn phải làm cho họ cảm thấy những món đồ đó có tác dụng lớn nữa.”

Những lời nói này của Mộc Dương trong thời đại này gây chấn động lớn vô cùng.



Vậy nên là Lôi Hướng Dương không khỏi há hốc miệng với vẻ mặt kinh ngạc.

Phải mất một lúc cậu mới nói ra được một câu: “Đây không phải là lừa người à.”

Thực ra Lôi Hướng Dương đã là người tâm cơ nhất mà cô gặp được ở thời này rồi, người như vậy mà học tập ở thời hiện đại hẳn là cũng sẽ có tiền đề.

Mộc Dương nghĩ thầm trong bụng.

Nhưng hiện tại Lôi Hướng Dương cũng chỉ giống như một tờ giấy trắng, hơn nữa còn hơi thành thật và chất phác.

Mộc Dương lén thở dài một hơi, thành thật hỏi một câu: “Thế cậu thấy chú ấy mua những thứ kia thật sự không có tác dụng gì sao?”

Lôi Hướng Dương tỉ mỉ xem xét những lời nói của Mộc Dương, cuối cùng trầm mặc lắc lắc đầu.

Trong lòng cậu dường như đã nghĩ thông rồi.

Một số thứ đã ăn sâu trong não cậu cũng bắt đầu lung lay.

Mộc Dương lại nghiêm túc nói một câu: “Sau khi nghe tôi nhắc nhở như vậy, chú ấy chắc chắn sẽ biết tận dụng mấy thứ đó. Có thể những thứ đồ kia ban đầu không có tác dụng gì đối với chú ấy, nhưng thông qua lời nhắc nhở của tôi, chú ấy đã phát hiện ra tác dụng của nó, hơn nữa chú ấy chắc chắn có thể dùng được, vậy nên mới mua nó chứ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.