Lôi Hướng Dương im lặng hồi lâu mới mở lời: “Tôi từng cứu ông ta”
Vừa nói, tay Lôi Hướng Dương vẫn thuần thục đổ cá trong giỏ ra ngoài.
Ngoài mấy con cá to bằng bàn tay còn có vài con lươn.
Mộc Dương bị câu nói của cậu làm cho kinh hãi.
Sau đó bất giác hỏi Lôi Hương Dương: “Sao cậu lại giúp tôi?”
Không thân không thích lại sẵn lòng giúp đỡ mình đến vậy, nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này kỳ lạ.
Mộc đại tiểu thư chưa từng gặp qua người như vậy trước đây.
Thứ gọi là giúp đỡ không cần đền ơn không phải chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thôi sao?
Lôi Hướng Dương khó hiểu liếc nhìn Mộc Dương, lại nói: “Cần phải có lý do à?”
Mộc Dương lắc đầu: “Mỗi người làm chuyện gì đều cần lý do, không thể vô duyên vô cớ mà làm được.”
Không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống.
Lôi Hướng Dương dừng lại công việc trong tay, nghĩ một hồi nói: “Có lẽ vì cô rất đáng thương?”
Mộc Dương thật sự bị nghẹn lời, không biết phải nói gì.
Được rồi, cô đúng thật là đáng thương.
Nhưng bị một thằng trẻ con ít hơn nửa tuổi nói mình rất đáng thương như vậy, Mộc đại tiểu thư không khỏi cảm thấy mất hết mặt mũi, tức giận nói: “Rồi sẽ có ngày tôi không còn đáng thương nữa, cậu cứ đợi mà xem.”
Lôi Hướng Dương đột nhiên bật cười thành tiếng: “Được.”
Giọng điệu vô cùng thờ ơ.
Mộc Dương tức anh ách lại chẳng thể làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/3576174/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.