Thời điểm Mộc Dương đứng trước sân nhà Lôi Hướng Dương, cô bất giác thở dài.
Căn nhà này cũng quá tồi tàn rồi.
Nhà họ Mộc tuy không được coi là đẹp đẽ, nhưng vẫn gọn gàng ngăn nắp, không đến mức tàn tạ, lụp xụp thế này.
Mộc Dương nghĩ nếu có cơn gió lớn thổi qua, e rằng căn nhà này của anh em nhà họ Lôi chắc chắn sẽ bị thổi bay mất.
Mộc Dương không dám dùng lực gõ cửa, dè dặt gõ nhẹ xong không dám động vào nữa.
Chiếc cổng gỗ đã mục nát khiến việc mở cửa cũng trở nên khó khăn. Trông giống hàng rào hơn là cửa.
Nhưng trong nhà không chút động tĩnh, Mộc Dương chỉ có thể lớn tiếng gọi: “Lôi Hướng Dương, cậu có nhà không?”
Cô gọi liên tiếp mấy lần mới có một giọng nói phát ra từ trong nhà: “Chị tìm anh trai em có việc gì?”
Giọng nói nghe còn chút trẻ con, hơn nữa còn cảnh giác như vừa bị dọa sợ.
Mộc Dương thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng hơn vài phần: “Chị tìm anh em nói chuyện. Anh của em đâu?”
“Anh trai chưa về nữa, hôm qua anh nói đi bắt cá.” Đứa bé gái thò người ra khỏi cửa, thấy Mộc Dương lập tức nhận ra cô: “Là chị à.”
Sau đó cô bé mở cửa.
Nhìn thấy cơ thể thiếu dinh dưỡng của cô bé, Mộc Dương chỉ biết thở dài lần nữa, người ở thời đại này đúng là nghèo đến cùng cực.
Nhưng sau đó vẫn theo cô bé vào nhà.
Cô bé trông cũng chỉ chừng năm, sáu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/3576173/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.