Lý Phượng Tiên cảm thấy chủ nhiệm Phó sẽ không bao giờ dám làm như vậy với mình.
Bởi vì cô ấy là họ hàng của Lý Phượng Hoa, Lý Phượng Hoa là chủ nhiệm, ông ấy cũng là chủ nhiệm thôi.
Chắc chắn hôm qua xảy ra chuyện, Tư Vân đã phàn nàn với chủ nhiệm Phó. Lợi dụng lúc cô hai của cô ấy không có mặt, chủ nhiệm Phó mới nhắm vào cô ấy như vậy.
Tư Vân lạnh lùng nhìn cô: "Chủ nhiệm Phó đã đưa tài liệu đến tận tay cho cô rồi, chính cô nói không cần thì sao có thể trách tôi được? Đầu óc cô có vấn đề, mắt cô cũng có vấn đề phải không?"
Lý Phượng Tiên tỏ vẻ tức giận: "Nhưng, nhưng ông ta cũng không thể cầm đi nha vậy! Chắc chắn ông ấy không muốn đưa cho tôi."
Tư Vân bật cười khi nghe lời vô nghĩa này.
"Người ta đưa cho cô thì cô không lấy, bây giờ lại thành người ta không muốn đưa cho cô." Tư Vân nói với vẻ mặt ngưỡng mộ: "Nếu không phải chúng tôi đều tận mắt nhìn thấy, thì chúng tôi đã nghĩ chủ nhiệm Phó đang nhắm vào cô rồi đấy."
"Nếu cô thật sự cảm thấy chủ nhiệm Phó đang nhắm vào cô thì cứ đi nói với ông ấy, nói với tôi làm gì, cũng không phải tôi không cho cô."
Tư Vân vốn không muốn tiếp xúc nhiều với loại người này, nhưng cũng không có nghĩa là cô dễ bị bắt nạt.
Mặc dù cũng có thể hiểu được, vị trí của đối phương được chuyển giao cho cô, trong lòng cô có suy nghĩ như vậy cũng không sai..
Nhưng ở chỗ làm việc, nên chuẩn bị tâm lý để cạnh tranh với người khác.
Chứ không phải oán giận người khác vì mất đi vị trí.
Oán giận sẽ không làm bản thân mạnh mẽ hơn.
Vị trí cũng sẽ không vì vậy mà trở lại với mình.
Tư Vân không cho rằng mình có lỗi gì với cô ấy, cô cũng không cướp lấy vị trí này.
Tại sao bây giờ cô lại phải bị cô ấy bắt nạt?
Dù sao cô cũng đã đắc tội Lý Phượng Hoa rồi, cô cũng không ngại đắc tội thêm một người nữa.
Tư Vân không thèm để ý đến cô ấy, nói xong vẫn tiếp tục ăn cơm, vừa ăn vừa đút cho đứa bé.
Lý Phượng Tiên thấy cô phớt lờ mình, những người xung quanh cũng không nói giúp mình.
Cô ấy giống như tôm tép nhãi nhép, tức giận đến mức suýt hét lên.
Cô ấy đã ở đây lâu như vậy nhưng lại không có người nào lên tiếng nói giúp, những người này đúng là không có lương tâm.
Lý Phượng Tiên càng nghĩ càng tức giận, trực tiếp bật khóc, quay người lại chạy ra ngoài.
Chủ nhiệm Phó đi tới, nghe thấy tiếng ồn ào, vốn còn lo lắng Tư Vân lại bị bắt nạt.
Không ngờ người tức giận tới bật khóc lại chính là Lý Phượng Tiên.
Ông ấy có chút kinh ngạc.
Trước kia bất cứ ai từng đối đấu với Lý Phượng Tiên đều bị Lý Phượng Hoa nhắm đến.
Không ai dám gây chuyện với Lý Phượng Tiên, chỉ lén lút lau nước mắt sau lưng.
Lần này tình thế thay đổi, cuối cùng cũng đến lượt Lý Phượng Tiên.
Đừng nói là chủ nhiệm Phó, mọi người ở đó cũng nhìn tới trợn mắt há mồm....Lúc này, bên phía Chu Thuật Hoài đã đến ga tàu.
Anh vừa lên tàu, một chiếc xe địa hình quân sự khác đã chạy tới.
Phó Dương mặc quân phục đứng cùng một đoàn cảnh vệ.
Vừa xuống xe đã thu hút sự chú ý của người đi đường.
"Người vẫn chưa tới sao?" Phù Dương hơi cau mày hỏi, anh ta đã sớm quen với những ánh mắt này.
Người cảnh vệ nói: "Chắc là đến muộn. Chúng ta đợi một lát."
"Không cần, chúng ta đi trước." Phó Dương trầm giọng nói.
Cảnh vệ nói: "Vâng."
Lần này trung đoàn trưởng Phó được mời đến Quân khu Tây Bắc làm chỉ huy huấn luyện quân sự.
Là trung đoàn trưởng trẻ nhất trong quân đội bọn họ, lại là con trai của thủ trưởng, Phó Dương đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Lúc này mới được mời đi huấn luyện.
Anh ta vốn muốn đi một mình, nhưng sau khi Trịnh nữ sĩ biết được chuyện này, bà đã chủ động mời đội trưởng Dương Ngọc Khiết đi cùng.
Đúng lúc đội trưởng Dương Ngọc Khiết cũng muốn trở về.
Vé được mua cùng một ngày, nhưng đoàn trưởng Phó dường như không có ý định ở cùng một chỗ với đội trưởng Dương.
Thậm chí không đồng ý đợi cô ấy mấy phút..
Có vẻ như mong muốn của Trịnh nữ sĩ đã thất bại.
Cảnh vệ không khỏi liếc nhìn quầng thâm trên mắt mắt đoàn trưởng của mình.
Trong lòng thầm thổn thức.
Đoàn trưởng Phó là người có thân thủ số một số hai trong quân đội bọn họ.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì lại bị người khác đánh như vậy.
Sắc mặt anh ấy lúc này vẫn còn tối sầm.
Dù tò mò nhưng cảnh vệ cũng không dám hỏi.
Phó Dương không để ý anh ta, nhấc chân đi đến toa tàu.
Cảnh vệ không đứng thất thần nữa, vội vàng xách hành lý đi theo anh ta.
Trên tàu hoả chen chen chúc chúc, đường đi đông nghịt người.
Dù nói quân nhân có chính sách ưu tiên nhưng hai người vẫn khó khăn lắm mới chen vào được.
Phó Dương tuy xuất thân từ một gia đình có đặc quyền nhưng anh ta luôn đi tàu hoả, đã sớm quen với cảnh này.
Cảnh vệ mua vé ngồi, vừa tìm được chỗ ngồi, lập tức vui vẻ nói với Phó Dương: "Đoàn trưởng, anh ngồi trước đi."
Phó Dương không nói gì, vừa ngồi xuống, ánh mắt đã nhìn về phía đối diện, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
"Là anh!"
Chu Thuật Hoài ngước mắt lên nhìn anh ta.
Thần sắc lạnh lùng.
Anh dường như không quá ngạc nhiên trước sự xuất hiện của đối phương.
Anh không thay đổi sắc mặt, lấy từ trong túi ra hộp bánh nướng Tư Vân chuẩn bị cho mình đặt lên bàn.
Bánh nướng để trong hành lý vẫn còn nóng.
Vừa lấy ra đã thơm nức mũi.
Trong chốc lát đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
"Cái gì vậy? Mùi thơm quá."
Mọi người chỉ quay đầu lại liếc nhìn, đã kinh hãi trước cảnh tượng hai người đàn ông đối mặt nhau.
Rõ ràng là họ chỉ ngồi cùng nhau rất bình thường, nhưng dường như không khí giữa hai người bọn họ sặc mùi thuốc súng.
Dường như chỉ một giây sau sẽ lập tức nổ tung..
Không khí ngột ngạt đến nỗi ngay cả những người muốn tiến tới ngồi cùng cũng vội vàng tránh xa.
Nhìn thấy đối phương không để ý tới mình, sắc mặt Phù Dương càng trở nên khó coi.
Đây là chuyến tàu hướng về phía tây bắc.
Kéo dài đến hai ngày một đêm.
Chỉ cần nghĩ đến hai ngày tới mình sẽ phải đối mặt với bộ mặt này, sắc mặt Phó Dương vô cùng khó coi.
Người cảnh vệ tỏ vẻ ngạc nhiên: "Đoàn trưởng, hai người biết nhau sao?"
Anh ta tò mò liếc nhìn Chu Thuật Hoài, lại thấy đối phương khí thế bất phàm, ngồi đối diện với đoàn trưởng, nhưng lại không hề bị áp chế, so với khuôn mặt đen thui của đoàn trưởng thì anh bình tĩnh hơn rất nhiều.
Anh ta đưa mắt nhìn chiếc túi hành lý dưới bàn.
Hơi ngạc nhiên.
Túi hành lý giống của đoàn trưởng.
Là đồ chuyên dụng của quân nhân.
Chẳng lẽ đối phương cũng là một quân nhân sao?
Người cảnh vệ rất tò mò nhưng cũng không dám hỏi.
Bởi vì biểu cảm của đoàn trưởng giống như đang muốn ăn thịt người.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ hai người họ là kẻ thù.
Nhưng nhìn thái độ của đối phương thì có vẻ không giống như vậy.
Sau một thời gian im lặng chết người, người cảnh vệ thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Anh ta đứng dậy, mồ hôi đầm đìa, nói: "Tôi, tôi đi vệ sinh."
Khi anh ta vừa rời đi, bầu không khí càng trở nên bí bách.
Những người đang chen chúc ở lối đi đều không hẹn mà cùng cách xa hai người bọn họ.
Cái quái gì vậy, đang là mùa xuân mà sao lạnh như vậy?
Cảnh vệ vừa rời đi, Phù Dương đã giễu cợt: "Sao thế, nuôi heo không sống nổi, phải đi làm ăn xa à?"
Chu Thuật Hoài ngước mắt lên, cuối cùng nói: "Đúng vậy, dù sao trong nhà còn phải nuôi vợ yêu nữa."
Phó Dương: "..."
Anh ta cười lạnh một tiếng: "Vậy thì cô ấy thật đáng thương, đã mất công theo đuổi tôi nhiều năm như vậy, vậy mà cuối cùng lại thành ra thế này."
Chu Thuật Hoài gật đầu đồng ý, thấp giọng nói: "Đúng vậy, cô ấy theo đuổi anh nhiều năm như vậy nhưng lại chọn tôi, điều đó có nghĩa là tôi tốt hơn anh."
Phó Dương: "..."
Người cảnh vệ loay hoay trong nhà vệ sinh một lúc rồi buộc phải quay lại khi có người gõ cửa.
Nhưng bầu không khí giữa hai người càng trở nên căng thẳng hơn.
Giống như chỉ vài giây nữa đã lao vào đánh nhau.
Với tư cách là một cảnh vệ, anh ta phải ngăn cản chuyện như vậy xảy ra
Ánh mắt anh ta chạm vào hộp bánh nướng trên bàn, lập tức có chủ đề, vội vàng cố gắng làm dịu bầu không khí: "Đồng chí, đồng chí mang nhiều bánh nướng như vậy, thật là thơm. Chúng tôi còn không kịp theo đồ ăn."
Chu Thuật Hoài thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, vợ tôi đã dậy từ sáng sớm để làm cho tôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]