Chương trước
Chương sau

Tin tức vừa truyền ra, toàn bộ phòng giáo viên đều bùng nổ.Một số giáo viên đang nghĩ Tư Vân bỏ đi, mình có thể thay thế vị trí của cô, đang cười trên nỗi đau của người khác, vào lúc này đã không thể cười được nữa.Nhất là khi nghe nói rằng thầy giáo Ngô Nhân Thích còn nói giúp cô...Chẳng trách Tư Vân ngay ngày đầu tiên đi làm lại dám kiêu ngạo như vậy, phớt lờ lời nói của chủ nhiệm Lý, thậm chí còn nói đi là đi.Cô động chạm chủ nhiệm Lý mà không bị làm sao, chủ nhiệm Lý còn phải đi mời cô về, nếu cô không quay lại, chủ nhiệm Lý cũng sẽ mất việc, điều này có ý nghĩa gì? Ý nghĩa chính là Tư Vân là chân nhân bất lộ tướng!Mọi người đều có chút hối hận vì đã không tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Tư Vân sớm hơn....Gần đến trưa, Tư Vân mới ôm đứa trẻ đang buồn ngủ trở về nhà.Cô đã lâu không đi giày cao gót, chỉ trong một thời gian ngắn, chân cô đã bắt đầu đau nhức.Sau khi về nhà ăn cơm trưa xong, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, ôm lấy Oánh Oánh cùng ngủ trưa.Hai đứa trẻ được nhận sách và đồng phục cũng đã về nhà.Cậu hai lập tức khoác lên mình bộ đồng phục học sinh mới, chuẩn bị ra ngoài khoe khoang.Trong thời gian này, cậu bé đi theo Tưởng Cứu đi khắp nơi, nhận thấy xung quanh mình có rất nhiều bạn cùng tuổi.Chỉ là Tưởng Cứu không quen những người này.Lúc còn ở quê, Tư Vân mua cho cậu bé quần áo mới, cậu bé rất thích mặc quần áo mới chạy khắp thôn, chạy ba vòng quanh nhà mà không vào, gặp ai cũng hỏi: "Sao cậu biết mẹ tôi mua quần áo mới cho tôi?"Mọi người trong thôn đều biết Tư Vân rất tốt với hai anh em bọn họ.Vì vậy, đây là lý do tại sao hầu hết mọi người ghen tị với bọn họ.Lúc này, cậu bé mặc đồng phục mới, lập tức đi tìm Tưởng Cứu.Tưởng Cứu mặc dù không hiểu lắm, nhưng thấy Chu Việt Hàn mặc, cậu bé cũng mặc.Hai người nắm tay nhau còn nói muốn đi dạo phố.Chu Việt Đông không thích ra ngoài, không thích kết bạn.Cậu bé chưa bao giờ chơi với em trai mình và Tưởng Cứu.Bây giờ có sách mới, cậu bé nóng lòng muốn đến phòng làm việc để đọc.Một lát sau.Có tiếng gõ cửa ở tầng dưới.Tư Vân còn ở trong phòng, Chu Việt Đông đi xuống mở cửa.Cậu bé nhìn thấy một người phụ nữ trung niên nghiêm nghị mặc vest đang đứng ở cửa.Cậu bé không mở cửa mà hỏi: "Xin chào, dì tìm ai?"Lễ phép, xa cách.Lý Phượng Hoa khuôn mặt đen thui, có chút bối rối khi nhìn thấy cậu bé.Bà ấy không mấy quen thuộc với Tư Vân, bà ấy chỉ biết rằng trước đây cô diễn thuyết được trường học coi trọng.Nhưng nhìn tuổi tác của Tư Vân thì đúng là không lớn lắm.Đứa trẻ này chẳng lẽ là em trai cô?Bà ấy lập tức ngẩng đầu lên nói: "Tôi tìm chị gái cháu, cháu mời cô ấy xuống đây."Chu Việt Đông liếc nhìn bà ấy rồi nói: "Xin lỗi, dì tìm nhầm người rồi. Cháu không có chị gái."Lý Phượng Hoa bối rối, nghĩ thầm chẳng lẽ trường học đưa địa chỉ sai?Bà ấy cau mày, còn định hỏi chuyện khác nhưng Chu Việt Đông đã bỏ đi mà không quay đầu lại."Thật không lễ phép! Lý Phượng Hoa giậm chân, quay người tiếp tục tìm kiếm.Có rất nhiều người trong phố cổ, mà khu vực này còn rộng lớn.Đi một đoạn dài, cũng không thấy địa chỉ nào khác có cùng tên.Lý Phượng Hoa mệt mỏi, đổ mồ hôi đầm đìa, chỉ có thể chạy về trường, nói chắc chắn là đưa sai địa chỉ.Chủ nhiệm Phó nhìn bà ấy như một kẻ ngốc: "Nếu cô hỏi chị người ta, người ta đương nhiên sẽ nói không có, bởi vì người đó là con nuôi của cô giáo Tư!"Lý Phượng Hoa nghe nói như vậy, tức giận suýt nữa thì ngất đi.Lại phải ghé thăm lần nữa.Lần này, vẫn là Chu Việt Đông xuất hiện.Cậu bé lại nhìn thấy cùng một người, có chút thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn lễ phép."Dì lại có chuyện gì ạ?"Khóe miệng Lý Phượng Hoa co giật dữ dội, cuối cùng bà ấy cũng hiểu vì sao vừa rồi mình không thích đứa trẻ này.Quả nhiên là mẹ nào con nấy.Tất cả đều không biết lễ phép..Nhưng nghĩ đến mục đích của mình, bà ấy vẫn nhẫn nhịn nói: "Tôi đến tìm mẹ cháu, Tư Vân, cháu gọi mẹ cháu xuống đây."Chu Việt Đông nheo mắt, rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng lại nhìn bà ấy với ánh mắt dò xét.Cậu bé nhìn chằm chằm Lý Phượng Hoa khiến bà ấy tê cả da đầu.Có đứa trẻ mười tuổi nhà ai lại có thể nhìn người như vậy chứ?Chu Việt Đông thôi nhìn, lại nói: "Mẹ cháu đang ngủ, ngày mai dì quay lại ạ."Lý Phượng Hoa: "..."Từ khi làm chủ nhiệm, bà ấy chưa từng bị đối xử như vậy.Đến xin lỗi đã là sự nhượng bộ lớn nhất của bà ấy rồi.Kết quả là đối phương lại có thái độ này!Thật là quá kiêu ngạo!Lý Phượng Hoa tức giận thở hổn hển, dường như nhịn không được muốn chửi ầm lên.Nhưng bà ấy chưa kịp mở miệng, Chu Việt Đông đã quay người bỏ đi."A a a a!!!" Lý Phượng Hoa tức giận hét lớn: "Tức chết đi mất!"Lý Phượng Hoa suýt chút nữa không nhịn được mà phá cửa.Nhưng bà ấy biết, một khi làm như vậy, Tư Vân càng sẽ không quay lại..Đến lúc đó người xui xẻo vẫn là mình..Lý Phượng Hoa kìm nén cơn tức giận, quay người bỏ về.Tuy nhiên, khi đến trường, chủ nhiệm Phó giám đốc thấy bà ấy không mời được người về, lại mở miệng chế giễu."Sáng mai cô giáo Tư có hai tiết tiếng Anh, hôm nay nếu không mời về được thì ngày mai không ai lên lớp, lúc đó không biết ai sẽ chịu trách nhiệm."Lý Phượng Hoa: "..."Kìm nén cơn tức giận, bà ấy lại đi đến trước cửa nhà Tư Vân.Cậu hai vừa cùng Tưởng Cứu khoe khoang trở về, đã bị người gọi lại.Cậu bé quay đầu lại đã nhìn thấy một người dì trông vô cùng hung dữ.Ánh mắt này vô cùng quen thuộc với cậu bé.Trước kia, thím Lưu và dì nhỏ, mẹ kế trước đây cũng nhìn bọn họ như vậy.Cậu bé lập tức lùi lại hai bước: "Dì gọi cháu có việc gì?"Thấy đối phương hao hao giống với đứa trẻ kia, Lý Phượng Hoa đoán rằng hai người này chắc chắn là anh em.Bà ấy lập tức nói: "Tư Vân là mẹ cháu đúng không? Cháu gọi mẹ xuống đây, dì có việc cần,"Cậu hai lại càng cảnh giác hơn, lúc thím Lưu và dì nhỏ muốn tới gây rắc rồi, cũng dùng giọng điệu này.Cậu bé ập tức nói: "Đúng, Tư Vân là mẹ cháu. Nhưng tại sao cháu phải nghe lời bà? Trông bà giống như một mụ phù thủy già. Cháu sẽ không để mẹ cháu gặp bà đâu.""Mày!" Nghe được lời này, Lý Phượng Hoa tức giận suýt chút nữa hộc máu mà chết.Bà ấy chưa bao giờ gặp một đứa trẻ không vâng lời như vậy.Lý Phượng Hoa tự an ủi mình, phải nhịn, phải nhịn.Khi Tư Vân quay lại, bà ấy sẽ có rất nhiều cách để trút giận.Thế là bà ấy cố nặn ra một nụ cười nói: "Anh bạn nhỏ, cháu đang nói cái gì vậy? Dì vẫn luôn như thế này, tuy mặt mũi hơi nghiêm khắc nhưng là người tốt."Cậu bé nghe xong lập tức kinh ngạc nói: "Vậy bà thật đáng thương, từ nhỏ đã xấu xí như vậy, nhất định là không có bạn bè."Lý Phượng Hoa: "...""Đúng rồi, dì rất đáng thương, cháu có thể ngoan ngoãn gọi mẹ xuống cho dì được không? dì cho cháu kẹo.""Không!" Cậu bé từ chối: "Bà là kẻ nói dối."Giọng điệu cậu bé vô cùng quả quyết."Cái gì?" Lý Phượng Hoa trừng mắt nhìn cậu bé, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống: "Cháu đang nói bậy cái gì thế? Sao dì có thể là kẻ nói dối?""Bà đúng là kẻ nói dối, rõ ràng là một bà già, nhưng lại tự xưng là dì, thật không biết xấu hổ."Cậu bé trợn mắt, lè lưỡi làm mặt quỷ, vặn vẹo, quay người lại vỗ mông về phía bà ấy."Cháu không ngốc đến mức bị bà lừa đâu."Bây giờ cậu bé đủ thông minh để không bị người ta lừa chỉ vì một vài viên kẹo."Mày, mày đứng lại đó cho tao! Tức quá đi mất, ranh con! A!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.