"Bây giờ tôi đang dạy ở trường này, lớp A năm thứ tư, cậu có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào."Động tác quay đầu của Tư Vân dừng lại.Cô chớp chớp mắt.Ngay khi Ngô Nhân Ái cho rằng cô bị chính mình cảm động.Tư Vân lộ ra nụ cười, vẫy vẫy tay với đứa trẻ cách đó không xa: "Con trai, mau tới, đây là chủ nhiệm lớp con, mau chào hỏi cậu ấy."Ngô Nhân Ái: "..."Từ xa Chu Trạch Đông đã nhìn thấy Tư Vân nói chuyện với một người đàn ông xa lạ.Cậu ta phản xạ có điều kiện bước nhanh hơn, luôn cảm thấy vẻ mặt người đàn ông nhìn chằm chằm mẹ cậu ta không đúng lắm.Lúc này nghe cô nói như vậy, còn sửng sốt một chút.Đi lên phía trước, nhìn khuôn mặt đỏ bừng trước mắt, liếc mắt nhìn người đàn ông không quá thông minh một cái.Có chút ghét bỏ nhíu nhíu mày: "Đây là chủ nhiệm lớp con?"Lúc trước phó chủ nhiệm kia còn nói chủ nhiệm lớp của cậu ta rất hung dữ, cho dù là rất ưu tú, có thể cũng sẽ không thu cậu ta.Bởi vì đối phương hình như là tiến sĩ rùa đen gì đó.Không hiểu lắm, bộ dáng rất lợi hại.Sao trông ngu ngốc thế.Ngô Nhân Ái bị một câu "con trai" kia làm cho đầu óc ong ong.Cho đến khi hai đứa nhỏ đi đến trước mắt dùng ánh mắt như kẻ ngốc nhìn cậu ta, cậu ta mới lấy lại tinh thần.Cứng ngắc ngay cả nói cũng sẽ không nói: "Đúng, đối với ta là năm thứ tư lớp A chủ nhiệm lớp, tôi, tôi gọi là Ngô Nhân Ái..."Chu Trạch Đông: Tôi thấy anh cũng không có người yêu."Vậy chúng ta đi trước."Tư Vân lễ phép lộ ra một nụ cười, mang theo hai đứa nhỏ muốn đi.Ngô Nhân Ái đã mười năm không gặp cô, nhưng Tư Vân và khi còn bé vẫn giống nhau như đúc.Nhìn đẹp hơn bao giờ hết.Khi còn bé Tư Vân chính là con xinh đẹp nhất trong quân khu đại viện, tất cả các bé trai cùng tuổi trong quân khu đại viện đều thích cô.Ngô Nhân Ái cũng giống như mọi người, có một giấc mộng không hẹn mà cùng lớn lên cưới Tư Vân làm vợ.Chỉ là trong mắt Tư Vân, chỉ có Phó Dương.Không ai lọt vào mắt vị đại tiểu thư này được.Ai cũng không nghĩ tới, Tư Vân lớn lên sẽ gặp phải cảnh ngộ bi thảm như vậy.Cậu ta còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi.Thấy người muốn đi, lập tức nóng nảy."Chờ một chút Vân Vân, đừng đi..."Tư Vân nghe được xưng hô này, mặc dù nói là bạn chơi từ nhỏ của của nguyên chủ khi còn bé, nhưng cô vẫn có chút khó chịu.Đang nhíu mày, một giọng nói lạnh lùng không vui từ không xa truyền đến.--"Cậu muốn làm gì?"Tư Vân sửng sốt một chút, quay đầu nhìn sang một bên.Chỉ thấy Chu Thuật Hoài đang đứng trước cửa nhà lầu phía trước, ánh nắng mùa đông chiếu thân hình thon dài cao lớn của anh, càng thêm lạnh lùng.Đôi mắt anh híp lại, ánh mắt rơi vào tay Ngô Nhân Ái muốn kéo cô, trong con ngươi bắn ra vài phần sát khí.
Ánh mắt Tư Vân giật giật.
Không phải người đàn ông nói rất bận sao?
Cô còn tưởng mấy ngày nay anh không về nhà, sao lại chạy tới đây?
Chu Thuật Hoài ba bước hai bước tiến lên, anh kéo tay Tư Vân qua, bảo vệ cô ở phía sau.
Từ trên cao nhìn xuống Ngô Nhân Ái, giọng nói lạnh như băng: "Anh muốn làm gì vợ tôi?"
Ngô Nhân Ái nghe nói như thế, sửng sốt một chút.
Phản ứng lại, da đầu cậu ta nhất thời tê dại.
Cậu ta theo bản năng đánh giá đối phương một cái, bị thân hình cường tráng cùng ánh mắt sắc bén của đối phương đè ép, trong lòng không khỏi giật mình.
Tại sao người này lại không giống với lời đồn Tư Vân gả cho một người đàn ông lớn tuổi có ba con .
Cậu ta há miệng, cứng ngắc giải thích: "Đồng chí, anh đừng hiểu lầm, tôi là bạn chơi thời thơ ấu của Vân Vân. Hôm nay gặp phải muốn nói với cô ấy hai câu mà thôi, không có ý gì khác."
Chu Thuật Hoài quay đầu nhìn Tư Vân.
Tư Vân gãi gãi tóc, tuy rằng cô có thể nhìn ra người này hình như là có tình cảm khác.
Nhưng không xác định khi còn bé quan hệ hai người rốt cuộc tốt bao nhiêu, cũng không tốt nhất thời đem người đắc tội.
Vì thế gật gật đầu.
"Không có việc gì Chu Thuật Hoài, anh ta không làm gì em cả."
Ngô Nhân Ái vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi quen biết từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, là bạn bè lớn lên từ nhỏ, làm sao tôi sẽ khi dễ cô ấy chứ?"
Chu Thuật Hoài nghe được lời này, ánh mắt lại lạnh hơn.
Khóe miệng Tư Vân giật giật.
Nguyên chủ sao lại có nhiều thanh mai trúc mã như vậy?
Ngô Nhân Ái chỉ cảm thấy âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng căng da đầu nói: "Nếu anh không có việc gì, tôi đi trước đây lần sau lại nói chuyện."
Nói xong, xoay người xám xịt chạy.
Cậu ta vốn tưởng rằng Tư Vân gả đến gia đình như vậy, khẳng định sống rất khổ rất bi thảm.
Nhưng bây giờ xem ra, dường như không giống như mình đã tưởng tượng.
Trong khoảng thời gian ngắn, cũng có chút mất mát.
Thì ra người ta cũng không cần cậu ta giúp đỡ.Đều là cậu ta tự mình đa tình mà thôi.
Nhưng cậu ta cũng biết xấu hổ, chồng người ta tới.
Mình còn muốn nói thêm cái gì, ngược lại nhìn có vẻ cậu ta không có lòng tốt.
Vì thế xấu hổ vội vàng rời đi.
Chu Thuật Hoài còn chưa nói chuyện.
Tiểu lão nhị liền đứng dậy.
Ngưỡng đầu tò mò hỏi Tư Vân: "Mẹ, anh ta là ai? Anh ta rất thân thiết với mẹ sao?"
"Tại sao anh ta gọi mẹ Vân Vân? Còn nói cái gì..." Cậu nhóc lắc mông học giọng điệu của Ngô Nhân Ái: "Chờ một chút Vân Vân, đừng đi ~~"
Tư Vân: "..." Tốt không học, lại học cái xấu!
Chu Thuật Hoài gõ gõ đầu con trai: "Vân Vân là để con gọi sao, gọi mẹ!"
Chu Trạch Hàn lập tức ôm đầu nhe răng trợn mắt: "Con sai rồi cha!"
"Được rồi, về trước đi, giờ cơm tối sắp tới rồi."
Tư Vân bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Chu Thuật Hoài: "Sao anh lại tới đây, không phải nói trong xưởng bề bộn nhiều việc sao?"
Chu Thuật Hoài nói: "Tết đã kết thúc, trong xưởng cũng khôi phục lượng cung cấp ban đầu, cách rất gần, mỗi ngày không cần chạy thế nào."
"Tôi về nhà nghe dì Tưởng nói em đưa con đến trường, muốn tới xem một chút, thế nào?"
Bây giờ Chu Thuật Hoài đã dọn đến thành phố cho nên không cần suốt đếm đi giao hàng.
Thời gian là dư dả không ít.
Chu Trạch Hàn siêu cấp kiêu ngạo nói: "Cha cha, anh trai vào lớp ưu tú. Cha biết là lớp gì không, chính là ai cũng lợi hại giống như anh trai.!"
Chu Thuật Hoài liếc mắt nhìn con trái lớn không thay đổi sắc mặt, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta nói: "Làm tốt lắm."
Sau đó lại hỏi tiểu lão nhị: "Vậy còn Tiểu Hàn đâu?"Chu Trạch Hàn mũi đều vểnh lên trời, bàn tay nhỏ bé chống eo.
Đang lúc Chu Thuật Hoài kinh ngạc, chẳng lẽ con trai út cũng nghịch tập, chợt nghe cậu nhóc nói: "Ta? Ta đương nhiên là ở bình thường ban, ba ba ngươi cũng thật ngốc, cả việc này đều đoán không được."
Chu Thuật Hoài: "..."
Người một nhà vừa đi vừa nói chuyện này.
Chu Thuật Hoài dắt con trai nói chuyện ríu rít, căn bản không nghe được cậu nhóc nói cái gì.
Ngược lại nghiêng đầu hỏi Tư Vân bên cạnh: "Người vừa rồi là thanh mai trúc mã của em?"
Chu Thuật Hoài lại còn nhớ đến chuyện này.
Tư Vân có chút đau đầu, gật đầu, lại lắc đầu: "Chắc là vậy, nhưng đã mười mấy năm chưa gặp qua, nói thật, em cũng không nhớ anh ta là ai."
Hai hàng lông mày còn đang nhíu của Chu Thuật Hoài, lập tức thả ra.
Người một nhà vừa đi ra không xa, mấy người mặc quân phục từ phía sau đi ra.
Một người phụ nữ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tư Vân: "Cô ấy chính là vợ thứ hai của đoàn trưởng Chu?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]