Chương trước
Chương sau
......Sáng sớm ngày hôm sau.Tư Vân đã bị tiếng cười của mấy đứa nhỏ dưới lầu đánh thức.Cô xuống lầu, nhìn trong nhà có thêm một người.Là bạn nhỏ Tưởng Cứu ngày hôm qua.Mặt cậu nhóc lạnh đến đỏ rực, nhưng làn da trắng nõn mịn màng.So sánh với Chu Trạch Đông Chu Trạch Hàn hai đứa nhỏ thô ráp trong tinh xảo xinh đẹp.Chu Trạch Hàn nhìn thấy cô xuống lầu, trong miệng phát ra một tiếng hoan hô: "Thật tốt quá, mẹ rốt cuộc rời giường, có thể ăn cơm sáng!"Chu Trạch Đông từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng bữa sáng nóng hổi.Oánh Oánh lập tức đá chân ngắn chạy tới, ôm lấy chân đại ca nhà mình.Đôi mắt ngập nước của cô nhóc nhìn bình sữa trong tay của cậu ta, nói bằng giọng sữa: "Nồi nồi, muốn uống uống ~"Khuôn mặt căng thẳng của Chu Trạch Đông thoáng cái liền nhu hòa xuống, lắc lắc bình sữa trong tay, thấy nhiệt độ chênh lệch không nhiều lắm, đưa cho cô bé.Tư Vân nhìn thoáng qua, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bạn nhỏ Tưởng Cứu đang chạy tới trước mặt mình: "Bạn nhỏ Tưởng Cứu đến nhà tôi sớm như vậy, chơi với các anh vui vẻ không?"Bạn nhỏ Tưởng Cứu gật đầu như giã tỏi: "Vui vẻ! Anh cho con ăn kẹo, anh hai dạy con học tiếng Anh, em gái còn biết vẽ."Nói cậu bé học tiểu lão nhị rung đùi đắc ý hát lên: "A, B, C, D, E, F, câu.....""Ha ha ha... Ngu ngốc, mới không phải câu!"Tiểu lão nhị bên cạnh không chút lưu tình giễu cợt cậu bé.Bạn nhỏ Tưởng Cứu lập tức đỏ mặt."Nhị ca, em không phải ngu ngốc!"Tư Vân còn chưa kịp mở miệng, Chu Trạch Đông đã nói: "Tiểu Hàn, không được bắt nạt người khác, xin lỗi Tưởng Cứu."Chu Trạch Hàn hoảng sợ, lập tức sợ hãi.Nhưng mà đối mặt với vẻ mặt nghiêm khắc của đại ca nhà mình, cậu nhóc vẫn cúi đầu.Chỉ là cảm thấy xin lỗi tiểu đệ của mình, chuyện này đối với cậu nhóc đồng nghĩa với rất mất mặt."Em trai, anh kể cho em một câu chuyện."Bạn nhỏ Tưởng Cứu chớp mắt, tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy nhị ca?"Chu Trạch Hàn ho khan một tiếng, nói: "Một con vịt nhỏ đang xếp hàng, muốn xếp thẳng hàng với mấy anh em phía trước, nhưng mà làm sao cũng không đồng đều, sau đó nó liền tích tích nói, vịt không xếp hàng thẳng hàng, vịt không xếp hàng thẳng hàng, cậu nghe được không?"Bạn nhỏ Tưởng Cứu trừng to mắt: "Con vịt còn biết nói không?"Chu Trạch Hàn: "..." Đây là trọng điểm sao?Tư Vân nhìn hai đứa nhỏ, mỉm cười.Xem ra lo lắng của mình là dư thừa.Tiểu lão nhị tuy rằng miệng nát một ít, nhưng không có ý xấu.Ăn cơm chiều, cô đã nghĩ tới cái gì.Lập tức nói: "Tiểu Hàn, đi theo mẹ ra ngoài xem."Tiểu lão nhị lập tức gắp cơm vào miệng, vội vàng đi theo."Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi, sao thế?"Tư Vân dẫn cậu nhóc đi tới hồ nước trong sân.Cái hồ hôm qua còn hoang phế, hôm nay đã bị đổ đầy nước.Trong suốt thấy đáy.Chu Trạch Hàn nhìn thấy hồ nước, vui mừng gào khóc.Còn kém ở tại chỗ lộn nhào vài cái."Được rồi, chờ có thời gian mẹ dẫn con đi chọn vài con cá về nuôi, con phải chăm sóc tốt cho chúng nha."Chu Trạch Hàn thật mạnh gật đầu.Tư Vân nhìn sân vắng vẻ, có chút hoài niệm rau dưa mình trồng ở nông thôn."Đáng tiếc, sân này không dễ trồng rau."Tiểu lão nhị nghe nói như thế, lập tức nắm chặt nắm đấm nhỏ: "Mẹ, sau này con nhất định làm nông dân, trồng rất nhiều đồ ăn, như vậy nhà chúng ta sẽ không thiếu đồ ăn."Tư Vân: "..." Con làm cái gì không tốt, con lại muốn làm nông dân.Kỳ thật cũng không cần ha.Nói xong cậu nhóc lại hỏi bạn nhỏ Tưởng Cứu: "Em trai, em muốn làm gì?"Bạn nhỏ Tưởng Cứu chớp mắt: "Con cũng muốn làm một nông dân vĩ đại, cùng anh trai các người trồng trọt!"Tư Vân không nói gì nhìn trời: "..." Cô cái gì cũng không muốn nói.......Thật vất vả chịu đựng đến ngày nghỉ ngơi.Trương Thúy Mai vẫn chưa quên làm việc cho con gái.Tuy rằng bà ta thật sự không muốn đi tới cái gì thôn Lâm gia kia.Nhưng con gái vào tù lâu như vậy, đã từng đề cập với mình một nguyện vọng như vậy.Người làm mẹ như bà ta làm sao cũng không từ chối được.Hơn nữa lúc này cũng có chồng đi theo.Mấy ngày hôm trước người của bên nhà ông ta tới tìm ông ta, muốn Tư Vân giúp đỡ cho một danh ngạch trong trường học.Tặng ông ta không ít đồ cho nên chồng bà ta đã đồng ý.Đúng lúc bà ta muốn đi đến Lâm gia tim người của Lâm gia nói chuyện của Lâm Tư Tư nên hai người cùng nhau xuất phát.Thật ra đối với chuyện danh ngạch này, trong lòng mẹ Tư vẫn có rất lớn không vui.Dù sao đó cũng là người của Tư gia.Cơ hội tốt như vậy, bà ta có thể bán cho người bên mình, có thể bán được không ít tiền đâu.Trương Thúy Mai cảm thấy chồng mình thật ngu xuẩn, bị người ta tặng một chút quà nhỏ liền bị mua chuộc.Còn ở bĩu môi lầm bầm: "Cơ hội tốt như vậy, nên để lại cho người trong nhà, thật sự là tiện nghi cho bọn họ."Tuy rằng mình không có cháu, nhưng cho người khác, Trương Thúy Mai vẫn đau lòng không thôi.Cha Tư hừ lạnh một tiếng: "Đừng cho là tôi không biết, nhà bà bên kia cũng có chủ ý đi!""Tốt xấu già người bên nhà tôi còn biết đưa một chút quà cáp, bà bà ngược lại, lúc trước tìm công việc cho em gái và em gái bà tốt như vậy, còn tìm công việc cho chồng cô ta, làm sao không thấy bọn họ mời chúng ta ăn một bữa cơm!""Từ sau khi Tư Tư gặp chuyện không may, cả nhà em trai em gái bà trở mặt còn nhanh hơn lật sách, mấy tháng qua chưa từng tới cửa thăm!"Cha Tư nghĩ đến đây liền tức giận.Lúc trước khi em gái Trương Thúy Mai cầu xin ông ta giúp đỡ, đây chính là cười muốn nhiều chân chó thì có nhiều chân chó.Sau khi Lâm Tư Tư xảy ra chuyện, mọi người đều có ý thức kéo dài khoảng cách với Tư gia bọn họ, không thân thiết.Nhưng người khác thì thôi, cả nhà em trai em gái Trương Thúy Mai, ông ta cũng là thật lòng giúp đỡ.Kết quả đừng nói tới thăm, lễ mừng năm mới cũng không tới thăm một chút.Thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.Ông ta xem như nhìn thấu người nhà này.Trước kia Trương Thúy Mai luôn là tiếp tế người nhà mẹ đẻ, ông ta chưa nói cái gì.Rốt cuộc cũng là nhà cha vợ mình, ông ta làm anh rể có cuộc sống tốt, giúp một chút cũng không có già đáng trách.Nhưng sự thật chứng minh, không phải ai cũng đáng giúp.Trương Thúy Mai nghe nói như thế, trong lòng không vui."Ông nói hình như là người nhà ông bên kia có bao nhiêu, lúc Tư Tư nhà chúng ta gặp chuyện không may thiếu tiền, những người đó chặn ở cửa quân khu chúng ta đòi tiền, làm hại nhà chúng ta mất hết mặt mũi.""Khi cả nhà em trai ông đi vay tiền, bọn họ cho ông một cái nhìn?""Nhà ông cũng không phải thứ tốt lành gì, còn mặt mũi nào nói nhà tôi."Lời này nói cha Tư rất mất mặt, sắc mặt cũng trở nên khó coi.Hai người ông một câu bà một câu, cãi nhau túi bụi.Chạy được nửa đường, Trương Thúy Mai tức giận chạy xuống xe.Cha Tư cũng không nuông chiều bà ta, nhấn ga một cái liền đi.Trương Thúy Mai tức giận giậm chân.Cuối cùng chỉ có thể tự mình chạy đến trạm xe tìm xe.Chen chúc trên xe tải chật chội lên đường, Trương Thúy Mai thiếu chút nữa bị hun đến hôn mê.Nhiều người không nói, trong xe còn lại thối lại dơ.Người xung quanh còn dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm bà ta.Trương Thúy Mai vội vàng che túi xách của mình lại.Bà ta bắt đầu hối hận vì cãi nhau với chồng.Nhưng Trương Thúy Mai không biết.Xe của cha Tư vừa ra khỏi thành phố không bao lâu, đã bị một người phụ nữ chặn lại...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.