Chương trước
Chương sau
Lâm gia.Một đám người vây quanh cãi nhau, hấp dẫn không ít người vây xem.Khuôn mặt của Chu Thuật Hoài xuất hiện một chút không kiên nhẫn.Cha Lâm nhìn đám người giống như bị điên rồi gấp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi: "Thật sự không phải giống như các người đã nghĩ...""Được rồi cha."Chu Thuật Hoài ngăt lời của ông.Vẻ mặt cha Lâm lộ vẻ xin lỗi.Ông làm sao cũng không nghĩ tới, ngày tốt lành này, lại nháo thành như vậy."Tiểu Chu...."Chu Thuật Hoài lắc đầu, nhìn về phía mọi người, giọng nói lạnh lùng: "Tôi nói lại một lần nữa, tôi Chu Thuật Hoài sẽ không thu mua bất cứ một miếng đất nào của các người!""Đất của các người đối với tôi mà nói không có giá trị cho nên các người không cần nhọc lòng lo lắng làm gì."Mọi người còn tưởng rằng anh sợ, cười lạnh một tiếng: "Tốt nhất anh nói được làm được làm được, nếu không chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.""Đúng vậy, thôn Lâm gia chúng ta không phải dễ chọc.""Đi thôi đi thôi, ngày tốt lành, thật sự là xui xẻo."Một đám người đắc ý chuẩn bị rời đi, muốn về nhà nhanh chóng chia sẻ tin tức tốt này.Vừa quay đầu lại, thấy thôn trưởng vội vàng chạy tới, cười nói: "Thôn trưởng, sao giờ ông mới đến a.""Đúng vậy, chuyện này ông yên tâm, chúng ta đã giải quyết rồi. Chu Thuật Hoài bảo đảm, nói tuyệt đối sẽ không ra tay với thôn của chúng ta, nếu không mọi người sẽ không buông tha cho anh ta!"Nghe được lời này, thôn trưởng thiếu chút nữa hộc máu.Một tiếng hét to!"Ngu xuẩn!" Nhìn thấy khuôn mặt tái mét của ông ấy, mọi người đều sửng sốt.Khuôn mặt tươi cười bắt đầu yên tĩnh lại.Dù gì cũng là thôn trưởng, vẫn là có vài phần uy nghiêm.Bình thường trưởng thôn là người tốt, đối với ai cũng ôn hòa.Đây là lần đầu tiên mọi người thấy sắc mặt của ông ấykhó coi như vậy.Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết hắn làm sao vậy."Thôn trưởng, ông làm sao vậy?""Chúng ta đây cũng là vì mọi người mà suy nghĩ a.""Không phải ông bị Chu gia uy hiếp đi?"Thôn trưởng chỉ thở hổn hển, ngực phập phồng, tát anh ta một cái."Ngu xuẩn! Huỷ hoại, tất cả đều bị các anh hủy hoại rồi!"Người nọ bị đánh đến choáng váng.Vừa ngẩng đầu, thấy người phía sau thôn trưởng vẻ mặt lo lắng, lúc này trong lòng cũng hoảng hốt."Lâm đại ca, thôn trưởng nói chuyện này là ông ấy xin Chu xưởng trưởng, nếu nếu Chu xưởng trưởng mở trại ở thôn chúng ta, chúng ta có thể vào làm việc, còn có tiền lương.""Lâm đại ca, chúng ta, chúng ta hình như làm sai rồi."Lâm đại ca dẫn đầu cũng choáng váng, những người khác cũng choáng váng.Anh ta lẩm bẩm nói: "Chị Vương nói đây đều là lừa gạt, căn bản sẽ không để cho người trong thôn của chúng ta đi làm, sẽ để người của thôn Hạnh Phúc..."Nói xong lời này, anh ta quay đầu lại nhìn Vương Đào.Lại không nhìn thấy người.Lập tức thay đổi sắc mặt.Thôn trưởng liên tục lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép."Các anh chính là bị một cái đàn bà cho lợi dụng đúng không, ngu xuẩn, thật sự là ngu xuẩn!!""Cút lại đây cho tôi, bồi tội với Chu xưởng trưởng!""Ta không, thôn trưởng, liền tính là hắn làm chúng ta đi hắn nhà máy đi làm, kia cũng là dùng chúng ta mà nguyên nhân, kia không phải theo lý thường hẳn là sao, ta hoài nghi không có sai a."Người đàn ông tự cho mình một cái cớ.Đất có thể trồng cả đời, nhưng mình không thể nào cả đời làm việc ở nhà máy của anh.Chuyện này nghĩ làm sao cũng thấy không đáng."Ai nói sẽ lấy đất của các anh ăn cơm để mở trại, đất của thôn chúng ta cái gì không có nhiều lắm, ông đây dùng cậu, ông đây có bệnh đi?"Thôn trưởng quát lớn một tiếng.Mọi người sợ tới mức im lặng.Sắc mặt đối phương trắng bệch.Đúng vậy, thôn bọn họ cái gì không nhiều, đất hoang nhiều nhất.Chính là bởi vì trồng trọt không ra lương thực, cho nên vẫn hoang phế.Rõ ràng là thôn có nhiều đất nhất, nhưng sản lượng lương thực hàng năm lại thấp nhất.Cho nên mới không kiếm được tiền.Nếu như dùng mảnh đất hoang kia để mở trại cho Chu Thuật Hoài, mọi người vừa có thể trồng trọt, còn có thể vào nhà máy của anh làm việc.Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt mọi người biến sắc."Vậy, vậy làm sao bây giờ thôn trưởng, tôi, chúng tôi không cố ý.""Đúng, chúng ta hiểu lầm, chúng ta cho rằng anh ta muốn trồng lương thực."Thôn trưởng còn chưa nói xong, phía sau vang lên âm thanh của Chu Thuật Hoài, giọng nói lạnh lùng: "Không có việc gì."Mọi người nhất thời im lặng, cứng ngắc quay đầu lại.Sắc mặt của Chu Thuật Hoài rất bình tĩnh, dường như cũng không có tức giận.Không đúng, chắc chắn là không để bọn họ vào mắt.Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi bọn họ kiếm chuyện, nói lời đe dọa.Sắc mặt của bọn họ như bảy sắc cầu vồng, xuất sắc cực kỳ.Lâm thôn trưởng vội nói: "Đồng chí Chu, cậu đừng nóng giận, chuyện này mọi người hiểu lầm rồi."Chu Thuật Hoài gật đầu, giọng bình tĩnh nói: "Tôi biết, nhưng không sao cả, mặc kệ là lương thực của các ông, hay là đất hoang, tôi cũng không tính toán muốn."Sắc mặt của thôn trưởng Lâm trắng bệch.Chu Thuật Hoài nhìn ông ấy, ánh mắt thâm trầm nói: "Ông là một thôn trưởng tốt bụng, biết quan tâm đến người khác, nhưng không phải ai cũng xứng đáng với sự giúp đỡ của tôi."Anh vẫn chưa quên thái độ của thôn trưởng Lâm khi đến tìm anh, trong lòng đều suy nghĩ vì lợi ích của thôn dân.Không giống như các thôn trưởng khác, chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân mình.Cho nên anh mới có thể suy xét.Nhưng không nghĩ tới, thôn Lâm gia sẽ có một số người như vậy.Chu Thuật Hoài không thích rắc rối, cũng không muốn gây rắc rối cho người trong nhà.Anh xoay người, đang muốn rời đi.Phía sau lạch cạch một tiếng.Thôn trưởng Lâm lại quỳ trên mặt đất
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.