Chương trước
Chương sau
Cho nên vẫn luôn không có đọc sách.

Lúc trước trong nhà nguyên chủ để không ít sách, cô chọn không ít mang tới đây.

Rốt cuộc mình cũng không có phương tiện đi mua.Lúc này lấy ra xem, mới phát hiện tất cả đều là một số tác phẩm văn học, tác phẩm nước ngoài.

Trong sách ngoại ngữ, còn dùng bút máy đánh dấu qua rất nhiều chi tiết, chữ viết thanh tú.

Tư Vân nhìn nhìn, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một đoạn ký ức xa lạ.

Cô sửng sốt một lúc lâu, cho đến khi bị âm thanh của tiểu lão nhị đánh thức.

“Mẹ, đây là sách gì?”

Tiểu lão cầm bài tập đã làm xong, đây đã là chuyện gần đây mỗi ngày cậu nhóc đều phải làm.

Làm xong bài tập, đưa cho mẹ kiểm tra, sau đó nhận lời khen.

Chưa bao giờ có một khắc nào khiến cậu nhóc cảm thấy, làm bài tập cũng có thể mang đến vui vẻ như thế.

Nhưng mà hôm nay cậu rất tò mò, bởi vì sách trong tay mẹ thật kỳ quái, là rất nhiều tổ hợp rất kỳ lạ, cậu nhóc xem nửa ngày xem không hiểu.

Mẹ nhìn chằm chằm quyển sách này ngẩn người, chẳng lẽ là quyển sách rất quan trọng đối với mẹ sao.

Tiểu lão nhị không nhịn được nhìn thêm vài lần, bị bính âm dày đặc làm cho mắt mù.

Vì thế tò mò hỏi.

Tư Vân phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Cô cuối cùng là hiểu được, vì cái gì nguyên chủ sẽ có nhiều sách nước ngoài như vậy.

Thì ra ước mơ của nguyên chủ lại là muốn ra nước ngoài du học.

Thành tích của nguyên chủ ưu tú, dựa theo điều kiện của cô, ra nước ngoài du học không phải là việc khó gì.

Thời buổi này ra nước ngoài du học rất gian nan, không chỉ là phải có tiền, còn phải có thực lực, tầng tầng sàng lọc.

Nhưng mà nguyên chủ cơ bản đều đạt tiêu chuẩn, lại thua ở trên người có vị hôn phu.

Vì Phó Dương, cô ấy không chỉ từ bỏ kiếp sống học tập tốt đẹp, còn từ bỏ giấc mộng du học.

Ai biết lại đổi lấy kết quả như vậy.

Khó trách sẽ tự sát.

Tất cả mọi người cho rằng cô bởi vì không muốn rời khỏi Tư gia mới có thể lựa chọn tự sát, mặt dày mày dạn lưu lại.

Nhưng vừa mới xem xong bút ký, Tư Vân mới biết được, nguyên lai nguyên chủ lúc ấy bi ai hơn chết tâm, thật sự không muốn sống nữa.

Vì tình yêu mà từ bỏ tất cả, cuối cùng lại bị tình yêu vứt bỏ.

Đổi lại là ai cũng khó có thể tiếp nhận.

Tư Vân thở dài.

Tình cảm của nguyên chủ đối với Phó Dương, đúng là khiến người ta tiếc hận sâu sắc.

Chỉ tiếc, cô ấy đã yêu nhầm người.

Nếu không cũng sẽ không rơi vào kết cục thê thảm như thế.

Cô lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt tò mò của tiểu lão nhị, ánh mắt lại rơi xuống quyển sách.

Lúc này mới nhớ tới, nông thôn bây giờ còn chưa có học tiếng Anh, cơ bản chỉ có trong trấn trên mới hơi coi trọng một chút.

Đừng nói tiểu lão nhị, ngay cả tiểu lão đại cũng chưa từng tiếp xúc qua.

Phỏng chừng phải đợi sau khi lên trung học cơ sở, lên thị trấn học, mới có thể tiếp xúc được.

Vì vậy, đây là lý do tại sao những người ở thành phố học dễ dàng hơn họ.

Được học quá muộn.

Bản thân Tư Vân học chuyên ngành ngôn ngữ, cô biết rõ có bao nhiêu quan trọng.

Và thời điểm tốt nhất để học một ngôn ngữ là khi con bạn còn nhỏ.

Cô gấp sách lại, hỏi: “Tiểu Hàn có muốn học không?”

Chu Trạch Hàn lập tức ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cô, gật đầu thật mạnh: “Muốn!”

Thứ kỳ quái như vậy mẹ cũng có thể xem hiểu, mẹ thật sự là quá lợi hại.

Chờ mình học được, mình cũng lợi hại như mẹ.“Vậy chờ mẹ có thời gian, sẽ dạy con và anh trai, bây giờ không còn sớm, mẹ đi nấu cơm trước, con đưa em gái đi chơi đi.”

Chu Trạch Hàn gật gật đầu: “Nha! Đi chơi với em gái đi.”

Tư Vân xuống lầu làm cơm tối, vừa nấu cơm xong thì có người tới.

Chu Vân xách giỏ trúc đứng trước cửa Chu gia, có chút thấp thỏm bất an nhìn Tư Vân.“Chị Chu, sao chị lại tới đây?”

Chu Vân có chút xấu hổ nói: “Thật ngại quá, em gái Tư Vân chuyện nhà chị lần trước đã gây thêm phiền toái cho em, thật sự xin lỗi, đây là trứng gà anh để dành, không có mấy cái, em bồi bổ cho bọn nhỏ.”

Cô ta đưa giỏ cho Tư Vân.

Tư Vân nhìn trứng gà trong giỏ của cô ta, nhíu mày.“Thật ra em không định giúp chị” Cô nói thẳng.

Chu Vân sửng sốt một chút.

Lại nghe Tư Vân nói: “Thật ra tôi là một người rất sợ phiền phức, cũng không nghĩ tới chuyện giúp chị nói chuyện.”

Vẻ mặt Chu Vân xấu hổ.

“Vậy, vậy sao lúc đó cô lại...”

“Bởi vì Trương Thiến, tôi vốn phải đi rồi, cô ta nhất định phải lôi tôi ra ngoài, tôi không quen nhìn bộ mặt ghê tởm của cô ta, cho nên mới giúp chị.”

“Cho nên cô cũng không cần cảm kích tặng đồ cho tôi, theo nhu cầu mà thôi.”

Chu Vân nói: “Mặc kệ như thế nào, nếu không nhờ cô đứng ra nói chuyện giúp tôi, tôi, bây giờ tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ...” Hốc mắt cô ta ửng đỏ, cúi đầu.

“Lúc này vận may của chị rất tốt, tôi có thể giải thích giúp chị, nhưng chắc là chị cũng rõ ràng, chuyện này rõ ràng là có người nhằm vào chị, tôi có thể giúp chị một lần, không thể giúp chị được cả đời, có một số việc, vẫn cần bản thân tự giải quyết.”

Tư Vân thản nhiên nói.

Môi Chu Vân ngập ngừng một chút, sắc mặt tái nhợt.

Tư Vân biết, cô ta hiểu ý của chính mình.Chỉ là có một số việc, không phải cô muốn là có thể làm được.

Chưa chịu khổ của người khác, cô không có cách nào hiểu được cảm giác của người khác.

Nhưng nếu như chính mình cũng không vì mình cố gắng một lần, vậy chỉ có thể cả đời bị người khác giẫm dưới chân.

Tư Vân không nhận trứng gà của cô ta.

Chu Vân mất hồn mất vía rời đi.

Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc như vậy, ai biết ngày hôm sau, Trương thị lại tự mình tới.Vẫn xách theo một rổ trứng gà.Cười ha hả hiền lành nhìn Tư Vân.

“Nhà tiểu Chu a, chuyện lúc trước của cô và vợ lão tam nhà tôi, là do tôi hiểu lầm, cô đừng để ý, hôm nay thím tới đây thật lòng xin lỗi cô.”

Bà ta nhưng đều nghe nói, hai ngày nay vài người đến tìm Tư Vân học làm bánh ngọt.

Hôm qua con dâu đi ra cửa, bà ta không ngăn cản, nên cho rằng cô ta muốn đi học làm bánh ngọt.Ai biết xách mấy quả trứng gà cũng không đưa ra ngoài.

Trương thị cho rằng Tư Vân nhất định là bởi vì chuyện lần trước, trong lòng còn để ý tới, cho nên liền tự mình tới đây một chuyến.

Tư Vân nghe nói như thế, nở nụ cười: “Thím đến để xin lỗi, như vậy không tốt đâu.”

“Có gì không tốt, còn khách khí với thím cái gì, đây đều là việc nên làm.”Ngoài miệng nói như vậy, trứng gà cũng không đưa ra ngoài.

Nhìn xung quanh có người nhìn, bà ta cũng liền giả vờ đưa một chút.

Ai biết Tư Vân ngoài miệng nói không tốt, lại nhận lấy.Làm cho Trương thị mơ hồ.

Lại thấy Tư Vân vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bà ta nói: “Được rồi, nể tình thím thật lòng như vậy, nếu tôi không nhận chính là không nể mặt thím, xin lỗi cháu nhận, thím thật sự là người tốt.”

Trương thị: “Bánh đậu xanh...”

Tư Vân: “Chuyện bánh đậu xanh cứ như vậy qua đi, mọi người đều biết thím không phải cố ý, đừng để trong lòng.”

Trương thị: “Tôi là, ý của tôi là học...”

Tư Vân: “A, tôi biết, thím lo lắng chị Chu học làm bánh đậu xanh sẽ trì hoãn chuyện trong nhà đúng không, yên tâm, tôi đã nói với chị Chu rồi, sau này sẽ không làm phiền chị ấy nữa, thím yên tâm đi đi.”

Trương thị: “....”**Sau khi hôn lễ kết thúc, Chu Thuật Hoài ại khôi phục công việc thường ngày.

Buổi tối trở về rất muộn, chỉ có vào đêm khuya mới có thể cảm giác được sự tồn tại của người đàn ông.

Tư Vân ở nhà nhàn rỗi không có việc gì, nổi lên tâm tư dạy hai đứa nhỏ học tiếng Anh, vì thế dự định đi một chuyến vào thành phố, mua mấy quyển sách tiếng Anh cơ bản để cho hai đứa nhỏ học tập.

Đạp xe đạp, cô mang theo Oánh Oánh định vào thành phố một chuyến.

Xe đạp chỉ có thể đi đến thị trấn, đi lên thị trấn ngồi xe đến trong thành phố, sau đó đi thư viện tiểu học một chuyến.

Đây là một trong số ít trường tiểu học ngoại ngữ của bọn họ, khi còn bé người Tư gia vì mặt mũi, tốn không ít tiền đưa cô đến trường.

Hôm nay trường học hình như còn đang tổ chức nghi thức gì đó, kéo biểu ngữ, thập phần náo nhiệt.Tư Vân vừa kéo đứa nhỏ đi qua, đã bị người gọi lại.“Tư Vân!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.