Đương nhiên, lời khách khí đều là nói như vậy, về phần rốt cuộc gọi ai, vẫn là muốn xem chính cô lựa chọn.
Tư Vân đang kéo Oánh Oánh vào nhà, liền nhìn thấy tiểu lão nhị vẻ mặt bị thương nhìn cô.
Tư Vân đi lên trước, hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
Tiểu lão nhị mất hứng bĩu môi, ủy khuất đứng đó.
Nghe được Tư Vân mở miệng hỏi, cậu nhóc lập tức xoay người bỏ chạy, giống như đang giận dỗi.
Tư Vân sửng sốt một chút, nhìn về phía tiểu lão đại.
Tiểu lão đại rốt cuộc phải thành thục một chút, mặc dù trong lòng có chút khổ sở, nhưng vẫn không dám giống như em trai đùa giỡn tính tình nhỏ nhen trước mặt Tư Vân.
Chu Trạch Đông không dám tức giận, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói.
“Đã nói là cùng nhau trồng rau mà.”
Hôm qua mẹ mua hạt cải, nói là muốn khai khẩn sân trồng một ít rau dưa trái cây ăn.
Bọn họ lập tức muốn trở về hỗ trợ đào đất.
Cho nên hôm nay tan học, liền dọc theo đường đi chạy trở về, ngày xưa lộ trình hơn một giờ, bọn họ bốn mươi phút là về đến nhà.
Kết quả về nhà mới phát hiện, đất đã được đào xong, đồ ăn cũng trồng xong.
Căn bản cũng không có cơ hội bọn họ phát huy.Hai đứa nhỏ trong lòng vừa mất mát vừa khổ sở, vừa rồi lại nghe thấy mọi người nói muốn Tư Vân dạy bọn họ làm bánh đậu xanh, trong lòng càng không vui.
Bọn họ ích kỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-me-ke-xinh-dep-lay-chu-trai-heo/3599124/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.