Đôi mắt Chu Thuật Hoài thâm trầm nhìn cô chằm chằm.
Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng.
Giọng nói trầm thấp: “Hai ngày nay, tôi không muốn ăn canh.”
Tư Vân sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại cái gì, trừng to mắt: “Canh ngày hôm qua là anh uống?”
Hôm nay khi tỉnh dậy, cô vẫn thắc mắc tại sao không thấy canh, cho rằng là do Chu Thuật Hoài thấy cô ngủ quên nên đặt lại cho mình.
Cho nên Tư Vân cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ người đàn ông nói không muốn uống canh, cô mới chợt hiểu ra là anh uống hai bát canh kia rồi phải không?
Chu Thuật Hoài nhìn vẻ mặt khiếp sợ của cô, ôm tay cô dừng lại.
Sau một lúc lâu, đôi mắt anh thâm trầm nhìn chằm chằm Tư Vân: “Canh kia, không phải cho tôi?”
Tư Vân chớp chớp mắt, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh cho rằng mình còn cần bồi bổ?”
Chu Thuật Hoài: “...”
Anh tự nhận là chính mình không cần.
Nhưng từ phản ứng ban đầu của Tư Vân đến xem, anh cho rằng cô không hài lòng với đêm tân hôn cho lắm.
Cho nên…
Người đàn ông trầm mặc hơn nửa ngày, giọng khàn khàn: “Buổi sáng ăn cái gì.”
Tư Vân thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Mệt anh còn có thể bình tĩnh như vậy.
Nhưng cũng không sao, những thứ này đều có tác dụng bồi bổ cơ thể.
Chu Thuật Hoài phản ứng quá mức chỉ có thể là bởi vì bản thân anh hỏa khí quá vượng.
Hẳn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-me-ke-xinh-dep-lay-chu-trai-heo/3599119/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.