Trời chiều xuống núi, Tư Vân cuối cùng cũng về đến nhà.Ngoài phòng, Chu Việt Đông ngồi băng ghế nhỏ giặt quần áo ở cửa.
Đại Hoàng nằm sấp ở cửa mơ màng sắp ngủ.Tư Vân vào cửa, Đại Hoàng đứng lên trước, vẫy đuôi, tỏ vẻ mình đói bụng.
Chu Việt Đông nhìn thấy cô, cũng ngây người một giây, lập tức vội vàng đứng dậy, đặt tay lên quần áo lau chùi.
Nhìn thấy Chu Việt Đông, Oánh Oánh đi chơi một ngày rất là kích động, vội vàng buông tay Tư Vân ra, bước chân lảo đảo chạy tới.
Chu Việt Đông ôm lấy em gái.
“Nha nha nha ~” Oánh Oánh nhét kẹo hồ lô vào miệng anh trai, mặc dù không nói được nhưng biểu cảm của cô bé cho thấy ăn rất ngon, anh trai sẽ ăn ngay.
Chu Việt Đông vội vàng ngăn cản: “Oánh Oánh ăn đi, anh trai không ăn.”
Oánh Oánh lại liếm một miếng vào miệng, kẹo hồ lô kỳ thật có chút tan, nhưng cô bé ăn ngon lành, một đôi mắt to xinh đẹp híp lại, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn.
Tư Vân nhìn lướt qua, liền vào phòng.
Trong phòng, Chu Việt Hàn đang nằm bò trên bàn làm bài tập.
Nhìn thấy cô quay lại, đột nhiên ngồi thẳng dậy.Nhưng không nhìn thấy em gái của mình đâu, cậu nhóc nhất thời lộ ra ánh mắt hoảng sợ.
28 Cáo trạng
“Oánh Oánh, Oánh Oánh đâu…” Cậu nhóc phát ra tiếng kêu sợ hãi.
“Anh cả, anh, Oánh Oánh không thấy! Anh cả, dì ấy đem...” Tiếng thét chói tai của cậu nhóc khi nhìn thấy Chu Việt Đông dắt em gái đi vào, đột nhiên im bặt ——
Câu kia dì ấy đem em gái đi bán mấy chữ, sinh sôi kẹt ở cổ họng khẩu.
Chu Việt Đông quét mắt nhìn em trai một cái.Tư Vân nhíu mày nhìn Chu Việt Hàn: “Tôi đem em gái làm sao vậy?”
Chu Việt Hàn run rẩy, vội vàng cúi đầu, lắp bắp nói:
“Không, không có gì.”
“Cậu lại đây.” Tư Vân chậm rãi mở miệng.
Mắt của Chu Việt Hàn đỏ lên, bắp chân run rẩy, chân trước chân sau loạn, đong đưa đứng không vững, không dám đi qua.
Cậu nhóc không đi, cậu nhóc đi nhất định sẽ bị phụ nữ xấu xa đó đánh, ô ô, cậu nhóc phải bị đánh.Ánh mắt cầu cứu của Chu Việt Hàn rơi xuống trên người anh cả nhà mình.
Anh cả một câu cũng không nói.
Ô ô, ngay cả anh cả cũng mặc kệ cậu nhóc sao?
Em út làm phản, anh cả cũng làm phản sao?
Nhìn bộ dạng bài xích này của cậu nhóc, Tư Vân thở dài. fb Lychee Mận Đỏ.
Chính mình là đầu trâu mặt ngựa sao?
Ngay tại thời điểm Chu Việt Hàn chân mềm nhũn muốn ngồi xuống đất, trước mặt bỗng nhiên buông xuống một vật.
Cậu nhóc sửng sốt một chút, dụi dụi đôi mắt mơ hồ, nhìn kỹ, đã thấy là một cái cặp sách hai vai màu lam.
Loại cặp sách này, cậu nhóc thấy trường học có người đeo qua, nghe nói trong nhà đối phương rất có tiền, người khác đều là ba lô vải bạt, chỉ có cậu nhóc không đeo nổi ba lô.
Tất cả mọi người đều hâm mộ cậu ta.Chu Việt Hàn lại dụi dụi mắt, sau khi xác định mình không nhìn lầm, mở to con ngươi.
“Đây, đây là?”
“Cặp sách của các cậu hỏng rồi, vừa lúc vào trong thành phố, mua cho cậu và anh cậu một cái, các cậu tự chọn đi."
Tư Vân lấy toàn bộ đồ mình mua từ trong cặp sách ra, đặt cặp sách trước mặt hai người.
Chu Việt Hàn kích động quên mất chuyện vừa đắc tội với người khác, kích động che miệng lại.
“Cho, mua cho chúng ta?”
Cậu nhóc vừa mới bởi vì sợ hãi tuôn ra nước mắt nhi, lúc này cũng là bởi vì không thể tin cùng kích động rơi xuống.
“Nha nha nha ~” Oánh Oánh nhìn thấy anh hai khóc. Lắc lư đi tới, nhét kẹo hồ lô trong tay vào miệng cậu nhóc.
Chu Việt Hàn không mạnh như định lực của Chu Việt Đông, vừa ngậm kẹo hồ lô, vừa khóc.
Nhìn bộ dáng không có chí khí của em trai, Chu Việt Đông quả thực không có mắt nhìn.
Tư Vân cũng không cười nhạo cậu nhóc, mình đem đồ mua bỏ vào phòng bếp, liền chuẩn bị cơm tối hôm nay.
Mới vừa vào phòng bếp, liền nhìn thấy trong nồi đặt sườn đã cắt sẵn.
Tư Vân trợn tròn mắt.
Thứ tốt a, đầu năm nay thịt heo rất đắt, đặc biệt là sườn, người bình thường còn ăn không nổi.
Cô đang muốn cùng Chu Thuật Hoài nói một chút, bằng không nhiều đưa chút thịt trở về, không nghĩ tới anh chủ động đưa trở về.
Canh sườn có dinh dưỡng lại ngon, nấu lẩu cũng rất ngon.
Chủ yếu là hầm rất đơn giản.
Người đàn ông này rất cẩn thận, đoán chừng là lo lắng chính mình cắt không nổi, cho nên còn cẩn thận cắt thành từng khối từng khối nhỏ, mỗi một khối đều cắt rất đều.
Ngoại trừ sườn hầm, Tư Vân còn định làm một phần sườn tương thơm, trẻ con thích ăn.
Cô rửa sườn cho ráo nước, cho vào nồi nước lạnh, cho hành gừng khử tanh.
Chỉ chốc lát sau trên nồi liền nổi lên bọt trắng, vớt bọt nổi ra, vớt ra khỏi nồi.
Lúc này hơi muộn, sườn hầm cần thời gian rất dài, Tư Vân dự định trước tiên làm sườn xào tương thơm lót dạ dày cho đứa nhỏ, sau đó chậm rãi hầm canh.
Dầu cho vào nồi nóng, thêm đường cát trắng xào ra màu đường cháy. Lập tức sườn dưới tô màu, để tránh lửa cháy khét, cho nên Tư Vân còn phải còn phải khống chế độ lửa một chút.
Sau khi đều màu, cho hành, tiêu, tỏi rượu nấu ăn vào xào khoảng 1 phút, đổ xì dầu và một số gia vị đơn giản vào, nếu ở nhà không có xì dầu thì cho qua, Tư Vân đổ nước sạch vào trong nồi, lửa nhỏ ủ mười lăm phút cũng không kém nhiều lắm.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp Chu gia trào ra một mùi thơm không thể tưởng tượng nổi.
Bên ngoài đang ôm cặp sách yêu thích không buông tay Chu Việt Hàn nước miếng đều chảy xuống, ánh mắt sáng ngời: “Thật tốt quá, đêm nay lại có thịt ăn!”
Chu Việt Đông liếc cậu nhóc một cái, vẻ mặt hạnh phúc của em trai khiến người ta không đành lòng phá vỡ.
Quả thật, mấy ngày nay bọn họ ăn ngon hơn mấy trăm lần so với mấy năm trước.
Thế cho nên quá mức hạnh phúc mộng ảo, khiến người ta đều có chút phân không rõ là hiện thực hay là trong mơ.
Chu Việt Hàn hạnh phúc ôm em gái đi lòng vòng, giờ khắc này hắn bỗng nhiên cảm thấy, nếu người mẹ kế kia vẫn luôn như vậy thì tốt rồi.
Cậu nhóc xoay chuyển, người liền chuyển tới cửa phòng bếp.
Mùi thơm nồng đậm trong nháy mắt xông vào mũi.Chu Việt Hàn ùng ục nuốt nước miếng, trong nháy mắt không nhúc nhích bước chân, một giây sau liền xuất hiện ở trước nồi lớn, ánh mắt đều dính ở trên sườn xào tương thơm trong nồi.
Sườn hầm mềm nhũn, màu vàng tươi đẹp bao bọc thịt, nước còn đang sôi ùng ục...
Quá, quá thơm!
Chu Việt Hàn liếc mắt nhìn Tư Vân một cái, ngượng ngùng hỏi: “Tôi, chúng ta tối nay ăn cái này?”
Tư Vân đang cắt khoai tây, định dùng để hầm sườn, nghe vậy lên tiếng: “Đúng vậy, đói bụng sao?”Khuôn mặt Chu Việt Hàn đỏ bừng, lắp bắp nói: “Không, không đói bụng.”
Nói xong vội vàng ôm em gái chạy đi ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Không biết vì sao, cậu nhóc nói chuyện với mẹ kế, trong lòng cũng rất kích động, còn có một cỗ mơ hồ vui vẻ cùng hưng phấn, nói không rõ.
Tuổi còn nhỏ cậu nhóc còn không hiểu được là cảm giác gì, nhưng Chu Việt Hàn cũng biết, chính mình không bài xích loại cảm giác này, thậm chí, thậm chí có chút vui mừng.
Cậu nhóc nghĩ... Nếu mẹ kế vẫn luôn như vậy thì tốt rồi.*Thím Lưu một đường đi theo Chu Thuật Hoài về nhà, dọc theo đường đi đều đang nói Tư Vân tiêu tiền bậy bạ như thế nào, nói cô sẽ không sống qua ngày, tìm Chu Thuật Hoài chính là vì tiền vân vân, mình mua một đống đồ tốt, nhưng không mua cho con một chút.
Bà ta biết đứa bé chính là nghịch lân của Chu Thuật không phải quá đáng Chu Thuật Hoài sẽ không nói gì, nhưng Tư Vân mới gả vào cửa, cứ tiêu tiền như nước, thím Lưu cảm thấy, không có một người đàn ông nào có thể chịu được.
Nhưng mà mới vừa đi tới cửa Chu gia, liền ngửi được mùi thơm xông vào mũi.
Bà ta vừa ngửi là có thể ngửi ra, đây là mùi sườn.Lập tức ánh mắt sáng lên.
“Cậu xem đi, tôi biết ngay, cô ta khẳng định lén lút ăn một mình, cũng sẽ không để lại cho đứa nhỏ.”
Chu Thuật Hoài nghe được lời này, liếc nhìn bà ta một cái, lập tức đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy Chu Thuật Hoài không nói lời nào, thím Lưu còn tưởng rằng anh tức giận, trong lòng nhất thời vui vẻ, hả hê đi theo.
Hai người vừa mới vào nhà, liền thấy trên bàn đặt rất nhiều đồ vật.
Thím Lưu còn chưa thấy rõ là thứ gì, đã bắt đầu cáo trạng: “Thím nói thím không lừa cậu, cậu xem cô ấy xa xỉ cỡ nào, mới tới vài ngày đã mua nhiều đồ như vậy, thật sự là quá phá của.”
“Cha!” Bà ta còn chưa nói xong, Chu Việt Hàn đã chạy tới, vẻ mặt hưng phấn, trên lưng còn đeo cặp sách mới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]