"Em cũng muốn cùng anh nói chuyện đây." Tống Chiêu Đệ nói, "Hiện tại điều quan trọng nhất không phải là hai ta ngồi bàn luận với nhau, mà là nhà anh đến một cọng hành đều không có. Vậy buổi sáng ngày mai ăn cái gì? Gạo trắng, cháo trắng hay màn thầu trắng? Ba đứa nhỏ ăn cái gì? Tiếp tục ăn canh trứng gà sao?" Chung Kiến Quốc nghẹn một chút, lẩm bẩm nói: "Em cảm thấy cần phải mua cái gì, hiện tại tôi sẽ đi mua ngay." Tống Chiêu Đệ thờ dài một hơi: "Anh đi tìm cái bút và mấy tờ giấy lại đây." Khi vợ trước của Chung Kiến Quốc còn sống, củi gạo dầu muối hành gừng tỏi đều là vợ của anh đặt mua. Sau khi vợ mất, Chung Kiến Quốc đều ăn ở nhà ăn. Trong nhà muốn sắm thêm đồ vật gì, anh cũng không rõ ràng lắm. Cho dù trong lòng có rất nhiều vấn đề, nhưng có vấn đề về sinh hoạt cấp thiết ở ngay trước mặt, những thứ kia đều không không phải là chuyện gấp. Tống Chiêu Đệ đem Tam Oa đưa cho anh, tiếp nhận quyển sổ và bút: Lúc mẹ ruột Tam Oa sinh ra Tam Oa, nếu như anh không có ở nhà, cô ấy làm sao có thể trông nom cả Đại Oa và Nhị Oa thế?" "Trước sinh hai tháng là mẹ vợ của tôi chăm sóc cô ấy." Chung Kiến Quốc nói, "Đại Oa và Nhị Oa rất nghe lời, Tam Oa cũng chỉ thỉnh thoảng mới khóc quấy mà thôi, tôi lại vừa vặn không có ở nhà, là vợ của Lưu sư trưởng cách vách, chị dâu Đoàn giúp cô ấy." Tống Chiêu Đệ vừa viết vừa hỏi: " Tại sao Đại Oa lại không thích bà ngoại của mình?" "Trọng nam khinh nữ." Chung Kiến Quốc nghĩ tới người mẹ vợ kia của mình, đầu liền cảm thấy một trận đau " Bất kể là mẹ của Đại Oa mua cho bọn nhỏ thứ gì tốt, bà ấy đều sẽ lén lút giấu hơn phân nửa, gửi cho nhà cậu của Đại Oa." Tống Chiêu Đệ kêu một tiếng: "Đúng là rất trọng nam khinh nữ. Em biết vì sao Đại Oa không thích bà ngoại của mình rồi. Bây giờ có phải là anh cũng nên nói với em về chuyện xảy ra với mẹ của Đại Oa đúng không?" Trên đảo nhiều người nhiều miệng, Chung Kiến Quốc cũng không nghĩ tới việc lừa gạt Tống Chiêu Đệ: "Lúc trước, bà ngoại của Đại Oa ở Thân Thành làm người hầu cho một phú hộ, năm ngoái Thân Thành bùng nổ 'Cách mạng', hai ông bà ngoại của Đại Oa bị điều tra. "Cậu và mợ của Đại Oa là công nhân, con gái là giai cấp vô sản, xuất thân của hai người kia cũng không có vấn đề lớn lắm, những người đó cũng không quá khắt khe với bọn họ, chỉ là bắt bọn họ viết kiểm điểm mà thôi. Nhưng bà ngoại Đại Oa không biết nghe ai nói người trong bộ đội không cần viết kiểm điểm, liền phát điện báo gọi cho mẹ của Đại Oa đi qua giúp bà ấy."
"Giúp bà ấy?" Tống Chiêu Đệ bỗng ngừng tay, "Bị những người đó bắt thì giúp bà ấy kiểu gì? Đừng nói là vợ trước của anh cũng đi thật á?" Chung Kiến Quốc: "Tôi không cho cô ấy đi, miệng thì cô ấy đồng ý nói không đi, nhưng trong lòng vẫn không bỏ được suy nghĩ về chuyện này. Đoán được tôi sắp trở về từ trên biển, liền đem ba đứa nhỏ nhờ chị dâu Đoàn trông cho, còn cô ấy mang theo tiền và quần áo đi tới đó. "Cô ấy tính toán ngồi xe lửa từ Hàng thành đi thẳng tới Thân Thành, nhưng đến Hàng thành thì mưa rất to, xe lửa cũng không thể chạy được, cô ấy liền trở về. Nhưng mà ra trạm xe lửa thì bão lại nổi lên, sau đó cứ như vậy mà ra đi." "Là sao?" Tống Chiêu Đệ không hiểu rõ, "Bị bão cuốn đi sao?" Chung Kiến Quốc than thở: "Là cây to bị thổi ngã đập vào cô ấy." "Vậy thật đúng là. . ." Tống Chiêu Đệ không biết nên nói như thế nào, "Làm sao anh biết?" Chung Kiến Quốc: "Chúng tôi nhận được tin tức có bão liền chạy trở về, khi tôi về đến nhà thì cô ấy đã đi được nửa ngày rồi. Tôi sắp xếp ổn thỏa cho ba đứa nhỏ rồi mới đi tìm cô ấy được, bên này cũng nổi lên gió lớn, thuyền không thể nào đi được. "Cho đến hai ngày sau gió mới dừng, tôi cho là cô ấy đến Thân Thành rồi, lại nhận được điện báo của bà ấy giục mẹ Đại Oa nhanh đến để giúp bà ấy, khi đó tôi mới ý thức được cô ấy đã xảy ra chuyện rồi. Đến Hàng thành, phải mất mấy ngày tôi mới tra ra được, lúc nhìn thấy cô ấy thì cơ thể đã không lành lặn, phải xem kỹ mới có thể nhận ra được. Nếu không phải là tôi tìm được vé xe trong túi của cô ấy, tôi cũng không thể xác định được cô ấy cố đi đến Thân Thành." "Bà ngoại của Đại Oa biết con gái vì mình mà chết, cũng chưa nói về việc giúp anh trông nom ba đứa nhỏ sao?" Tống Chiêu Đệ nhìn vẻ mặt Chung Kiến Quốc ổn định lại mới tiếp tục hỏi. Chung Kiến Quốc cười lạnh: "Mẹ Đại Oa chết yểu đầu đường, bà ta sợ tôi tìm bà ấy gây phiền toái, đến cả ngày mẹ của Đại Oa hỏa táng, nhà bọn họ đều không có ai dám tới." "Lúc mẹ Đại Oa đi có biết bão sắp về không?" Tống Chiêu Đệ không biết nên đánh giá thế nào về mẹ vợ cực phẩm của Chung Kiến Quốc, dứt khoát nói sang chuyện khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]