Tống Chiêu Đệ khom eo xuống, đưa tay đến một nửa lại dừng lại, không có ngắt ngọn rau dền nữa mà là đem toàn bộ lá rau dền có ở trên cây hái hết xuống. Tống Chiêu Đệ nhìn bốn phía xung quanh, lại nhịn không được than thở. Sau đó mới cầm rổ rau vừa hái được đi ra giếng nước để rửa rau. "Hiện tại liền nấu cơm sao?" Chung Kiến Quốc thấy cô đi vào liền hỏi. Tống Chiêu Đệ còn định tìm thêm một ít hành lá, nhưng mà ngay cả một cọng hành lá cô đều không tìm được. Tống Chiêu Đệ rất muốn hỏi Chung Kiến Quốc, có phải trước kia nhà anh đều không nấu cơm đúng không: "Nấu thôi." Nói xong liền đổ hai gáo nước vào nồi nhỏ, lại đánh ba quả trứng gà vào ba cái chén khác nhau. "Em đang làm cái gì thế?" Chung Kiến Quốc hiếu kỳ. Tống Chiêu Đệ: "Nhà anh không có gì cả, hai ta chỉ có thể ăn thanh đạm thôi, còn cho ba đứa con trai của anh làm ba bát trứng chưng." Chung Kiến Quốc chau mày: "Đừng luôn nói là nhà anh nhà anh, sau này nơi này cũng là nhà của em." "Được." Lưu Linh cũng rất thích hoa cỏ, dù cho cô có biến thành Tống Chiêu Đệ thì sở thích này cũng không mất đi, nhưng tiền đề là phải được ăn no mặc ấm cái đã. Tình huống thực tế chính là, cô muốn mua cho Tam Oa bốn túi sữa bột, do dự mãi cuối cùng chỉ mua có hai túi, quả thực là cô sợ mình đem tiền dùng hết, về đến trên đảo sẽ khiến mọi người trong nhà phải siết chặt thắt lưng quần để sống qua ngày mất. Đời trước của Lưu Linh, dù lúc cô có nghèo nhất cũng không khổ sở chịu đựng như vậy đâu, cả kiếp trước và kiếp này, đây là lần đầu tiên Lưu Linh tự nói với bản thân mình rằng, ngày tháng sau này sẽ càng ngày càng tốt, nhất định phải cố gắng nỗ lực. Nhưng mà, cô ở Thân Thành tính toán tỉ mỉ một hồi, Chung gia ở đảo Ông Châu đến cả một gốc hành đều không trồng. Chỉ cần vừa nghĩ tới sau này ăn cây hành đều phải đi mua, Lưu Linh liền nhịn không được mà cảm thấy nhức đầu. Chung Kiến Quốc về đến nhà mình, sau khi vệ sinh cá nhân xong liền cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, nghe thanh âm của Tống Chiêu Đệ không đúng lắm , anh mới để ý thấy hình như cô không vui vẻ: "Có phải mệt mỏi hay không? Chỉ cần nói cho tôi biết làm như thế nào, để tôi làm cho." "Không phải." Tống Chiêu Đệ nói, "Em không sao cả." Để nồi trên ngăn tủ, cho nước và dầu mè vào ba cái chén nhỏ, "Nồi nước sôi lên là được." Chung Kiến Quốc cau mày, thấy Tống Chiêu Đệ lại đi trộn bột, nghĩ một hồi lâu, cuối cùng anh cũng không nói gì.
Khoảng năm giờ, Tống Chiêu Đệ tắm sạch sẽ, cô mặc một chiếc áo ngắn tay và một quần ngắn lên trên lầu, thấy Chung Kiến Quốc đang ôm Tam Oa đi tới đi lui: "Để em ôm cho, anh đi tắm rửa đi." Chung Kiến Quốc thấy trên mặt Tống Chiêu Đệ không có một tia ý cười, thầm kêu một câu, xoay người xuống tầng. Tống Chiêu Đệ nhìn theo bóng lưng anh làm cái mặt quỷ, liền đi về gian phòng phía tây, cô đẩy cửa ra thì thấy Đại Oa và Nhị Oa đã ngủ, tìm một cái thảm lông đắp lên bụng của hai đứa nhỏ, sau đó mới ôm Tam Oa đi ra ngoài: "Tiểu gia hỏa, hai anh trai của con đều ngủ cả rồi, tại sao con vẫn còn chưa ngủ thế?" Đứa nhỏ ngủ nửa ngày, vào lúc này lại không quấy khóc, thấy Tống Chiêu Đệ cùng nó nói chuyện, đứa bé liền duỗi tay ra “y y nha nha” mà khua tay múa chân với cô. Tống Chiêu Đệ nghe không hiểu, liền dạy đứa nhỏ gọi cô là mẹ. Đứa nhỏ "A" một tiếng, nước miếng chảy xuống. Tống Chiêu Đệ xoay người muốn đi cầm giấy, đi tới một bên lại dừng lại: "Giấy cũng phải dùng ít để tiết kiệm. Để xem nào, vài hôm nữa sẽ làm cho con vài cái vây miệng." Cô đưa mắt nhìn một mảng xanh um tươi tốt ở ngoài sân, đầu Tống Chiêu Đệ lại cảm thấy đau, cô liền lấy tay ấn nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tam Oa: "Mẹ ruột của con chính là một đại tiểu thư." Chung Kiến Quốc đi tới lầu dưới, vừa múc nước vừa suy nghĩ kỹ càng xem có phải anh đã làm gì khiến Tống Chiêu Đệ tức giận hay không, trước sau hai lần, đột nhiên anh nghĩ đến từ khi bọn họ xuống thuyền, Tống Chiêu Đệ vẫn chưa xưng là "Yêm" . Lúc Tống Chiêu Đệ đáp lời với Mã Trung Hoa, tiếng phổ thông của cô rất tròn vành rõ chữ, tại sao không có một chút khẩu âm của Tân Hải? Vừa rồi anh mới cùng Tống Chiêu Đệ nói chuyện, tiếng phổ thông của Tống Chiêu Đệ cũng không có khẩu âm của Tân Hải. Chung Kiến Quốc càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, thôn Tống nhỏ không có ti vi, cũng không có radio, Tống Chiêu Đệ là một cô gái nhà nông chưa bao giờ ra khỏi trấn Hồng Nhai, vậy thì cô học tiếng phổ thông từ ai chứ? Vội vã tắm xong nhanh chóng, Chung Kiến Quốc mặt một quần ngắn và áo may ô chạy lên tầng hai: "Chiêu Đệ, tôi cảm thấy hai chúng ta phải ngồi trao đổi lại với nhau."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]