Tống Chiêu Đệ đi theo anh vào, thấy rõ phía sau quầy treo quần áo phía sau, trong đầu thì nghĩ, một bộ tôi cũng không muốn: "Mua một bộ để ngày đó mặc liền được rồi. Còn lại để yêm tự làm, anh mua thêm một chút vải, yêm sẽ tự may quần áo cho bản thân mình." Chung Kiến Quốc sợ cô khách sáo, nhìn chằm chằm Tống Chiêu Đệ hỏi: "Chỉ mua một bộ, em xác định?" "Đúng vậy!" Tống Chiêu Đệ nhìn quanh bốn phía, nhìn một hồi, thấy một bộ màu xanh lục phía trên có điểm thêm hoa phía dưới là quần dài, " Chỉ cần mua bộ kia thôi." Thân Thành là đô thị lớn chỉ đứng sau thủ đô của nước Hoa, Chung Kiến Quốc ở Thân Thành nhiều năm, thấy nhiều mốt quần áo, đối với phẩm vị của Tống Chiêu Đệ thì không biết nên nói như thế nào để không làm tổn thương tự tôn của cô gái này: "Tôi cảm thấy bộ quần áo màu hồng ở bên cạnh rất là đẹp." "Yêm chỉ muốn bộ quần áo kia thôi." Tống Chiêu Đệ nhìn về phía anh, " Anh có mua cho yêm hay không?" Nhân viên bán hàng ở quầy thấy hai người đứng cách có sáu mươi bảy mươi cm, lại đang thảo luận về mua quần áo mới, lập tức đoán được hai người bọn họ sắp kết hôn, nhịn không nổi nhắc nhở: "Nữ đồng chí, so với bộ này, bên cạnh có bộ quần áo màu đỏ đẹp hơn đó." Màu đỏ rất là tốt, màu sắc của quốc kỳ. Kiếp trước, kiếp này, cô đều là lần đầu tiên lấy chồng, Tống Chiêu Đệ cũng muốn mặc áo màu đỏ. Nhưng mà, kiếp trước, lúc Lưu Linh học thiết kế trang phục, từng điều tra sự biến đổi của các mẫu trang phục trong thời kỳ Kiến Quốc của nước Hoa, ở niên đại 60 tới niên đại 70, trang phục của nước Hoa chỉ có ba loại màu sắc, bụi lam lục, quân trang rất là thịnh hành. Thời kỳ này mặc dù toàn quốc đều đang diễn ra cuộc cách mạng kháng chiến oanh oanh liệt liệt, năm ngoái mới bắt đầu xuất hiện kiểu quần áo màu đỏ, còn chưa được nhiều người sử dụng. Tống Chiêu Đệ phải gả cho người là quân nhân, Chung Kiến Quốc còn là núi dựa của cô, Tống Chiêu Đệ cũng không dám để người khác có được đề tài câu chuyện mà bàn tán về bọn họ. Cô liền vô cùng lý trí thẳng thắn nói: "Yêm chỉ thích bộ này." Nhân viên bán hàng không còn lời nào để nói với cô.
Chung Kiến Quốc thấy vậy, cũng không biết nói gì lại muốn cười: " được, vậy lấy một bộ kia. Trở về mẹ của em hỏi tới, em phải cùng dì giải thích rõ đấy." "Mẹ yêm đều nghe yêm." Tống Chiêu Đệ lấy bộ quần áo kia, chỉ gian hàng bày bán bên cạnh : " Lấy phiếu vải mua hết phải đi." Chung Kiến Quốc lập tức đem tất cả phiếu vải lấy ra, bốn phía vang lên một trận kinh hô. Tống Chiêu Đệ nhìn qua, liền phát hiện nhân viên bán hàng trợn to mắt, nghi hoặc không hiểu: " Xảy ra chuyện gì vậy?" "Đồng chí, phiếu vải của câụ có thể cho yêm hai tờ được không?" Bên cạnh xuất hiện một người phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi, "Yêm cầm phiếu khác đổi với câụ." Chung Kiến Quốc cười nói: "Thật xin lỗi, bác gái à, nhà chúng tôi còn có mấy đứa nhỏ và vài người già, cho nên mùa đông đến cũng phải mua thêm quần áo. Những phiếu vải này, chúng tôi cũng phải tìm người trong thôn và trong xưởng để đổi lấy. Nhà chúng tôi cách bên này khá xa, một năm cũng chỉ có làm một lần quần áo thôi." "Như vậy à." Nhất thời người phụ nữ tỏ ra ngại ngùng, dư quang khóe mắt liếc qua các mảnh vá trên cánh tay của Tống Chiêu Đệ ngượng ngùng nói, "Vậy thì thôi." Chung Kiến Quốc một mặt xin lỗi: "Ngại quá." Đưa tiền, ôm vải đi ra ngoài, liền đem vải để ở chỗ ngồi sau xe, "Chiêu Đệ, ngồi ở phía trên tấm vải nhé?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]