Sinh viên Tống Chiêu Đệ trở về thôn dạy học, vài người dân của các thôn xung quanh đều mang trẻ nhỏ đưa tới bên này đi học. Bởi vì chuyện này, vài vị thôn trưởng xung quanh thấy thôn trưởng thôn Tống nhỏ đều phá lệ khách khí.
Thôn trưởng sợ nhất Tống Chiêu Đệ gả ra ngoài, chợt vừa nghe thấy Tống Chiêu Đệ có đối tượng, kéo lệt xệt đôi giày liền chạy về trường học. Thấy Tống Chiêu Đệ còn chưa có lên lớp dạy học, lại chạy về hướng của Tống gia.
Nửa đường chắn xe Tống Chiêu Đệ, thôn trưởng híp mắt đánh giá Chung Kiến Quốc một phen, một trận thịt đau, phảng phất như trơ mắt nhìn củ cải trắng trong veo như nước của nhà mình bị heo gặm mất.
Trước khi Tống Chiêu Đệ mở miệng, thôn trưởng còn hy vọng có thể khuyên nhủ Tống Chiêu Đệ, thế mà mấy chữ quân nhân, hạm đội Đông Hải lại từ đâu nhảy ra, thân là một đảng viên nên thôn trưởng không thể kìm được mà hỏi: "Thật sao?"
"Bác thôn trưởng, anh ấy còn là một đoàn trưởng." Tống Chiêu Đệ nói, " Binh lính dưới tay anh ấy có đến hai ngàn binh, chức quan lớn như vậy, yêm cũng không dám buông."
Thôn trưởng trừng mắt nhìn: "Đoàn trưởng? Ông trời ơi, chuyện này thật khó có thể tin. Cậu khỏe, cậu khỏe, Chung đoàn trưởng." Vội vã duỗi ra hai tay.
" Bác khỏe, Tống thôn trưởng." Nửa giờ đồng hồ trước, Chung Kiến Quốc thấy được Tống Chiêu Đệ đem hàng xóm nhiều chuyện giải quyết gọn gàng, bây giờ lại chính mắt thấy được thái độ biến đổi vô cùng lớn của thôn trưởng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-me-ke-nuoi-day-con-cai/898732/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.