Thời Quang nhắm mắt xoa thái dương, cậu cảm thấy đầu như muốn vỡ tung ra mỗi lần thức dậy.
Giấc mộng phiền nhiễu cậu mấy đêm liền. Cậu không thể nhìn thấy rõ mặt người trong mộng, nhưng có thể nghe rõ giọng của hắn ta.
“Thái Ngạn Châu! Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ phụ hoàng, ngươi là người đầu tiên dám thắng ta! Ngươi đi đi!” đó là giọng của một đứa trẻ, còn kèm theo tiếng khóc.
“Ngạn Châu, ta chơi cờ với người khác, trong lòng đều nghĩ đến ngươi. Ta muốn hôn ngươi, có được không?” giọng nói có phần non nớt của thiếu niên, còn có chút lo lắng.
“Ngạn Châu, ta cảm thấy, sau này đừng gặp nhau nữa sẽ tốt hơn.” giọng nói trầm thấp dễ nghe của thanh niên, nhưng từng từ mang theo sự lạnh giá.
Vô số âm thanh đan xen trong tâm trí, niềm vui nỗi đau dây dưa trong biển lòng, Thời Quang đột nhiên nhận ra.
Loại người như tên Thái tử này! Quen xong rồi bỏ! Bạc tình bội nghĩa! Có đáng để nhớ nhung như vậy không?”
“Xong rồi!” Thái Diệu Văn vui vẻ nói bên tai cậu.
Thời Quang xoa thái dương rồi mở mắt.
Chời má!
Ai ở trong gương đồng thế kia … Thời Quang không tin được mà đưa tay sờ sờ tóc. Thái Diệu Văn nhanh chóng nắm lấy tay cậu “Tiểu Hồng vừa mới chải xong! Đừng có làm rối!”
Nàng đẩy Thời Quang vào thay y phục, đợi cậu bước ra, nàng hài lòng cảm thán “Chỉ cần không nói chuyện, không ai phân biệt được thật giả.” nói xong còn nhét vào tay cậu một cây quạt tròn “Nhớ che cổ huynh lại.”
Thời Quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-nam-luong-lam-thai-tu/973978/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.