“ Giang Vệ Dân, liềm trên tay cậu là của tôi và đồng chí Khúc, cậu trả lại cho chúng tôi!” Tô Hưng Hoa lớn giọng nói.
Giang Vệ Dân nhìn Tô Hưng Hoa một cái, không hề có ý đem dụng cụ trả lại cho bọn họ, cũng không hề có ý muốn giải thích.
Ngược lại Triệu Hương Vân nhìn thấy Tô Hưng Hoa liền cảm thấy ghét bỏ.
“ Dụng cụ là do tôi lĩnh, làm sao lại trở thành của các ngươi rồi?” Cô hỏi
“ Hương Vân, vừa rồi thực sự là chúng tôi xếp hàng ở phía trước, là các người chen hàng, mới lĩnh được hai bộ dụng cụ cuối cùng.” Tô Hưng Hoa nói
Khúc Mộng Mộng cũng nói theo
“ Đúng thế, Hương Vân, tôi có thể làm chứng!”
“ Khúc Mộng Mộng, cô thì làm chứng cái gì? ở đây có chỗ cho cô nói chuyện sao? Khúc Mộng Mộng, cô muốn cái gì, thì tự bản thân nói, sao cứ để người khác đứng ra nói thay, đây là ý gì?”
Triệu Hương Vân đặc biệt ghét bộ dạng thánh mẫu bạch liên hóa của Khúc Mộng Mộng. Bản thân luôn trốn sau lưng đàn ông, rơi lệ, nói vài câu đáng thương, thì ngay lập tức có thể chối bỏ trách nhiệm của bản thân một cách sạch sẽ. Quả nhiên, sau khi Triệu Hương Vân nói xong câu này, cô ta xoay đầu, đôi mắt ngấn lệ, đáng thương nhìn về phía Tô Hưng Hoa. Giống như đang đợi Tô Hưng Hoa giúp cô ta ra mặt. Nếu như là trước đây, Tô Hưng Hoa nhất định sẽ an ủi một hồi, nhưng hiện tại, hắn chỉ cảm thấy, bản thân hắn trước mặt Triệu Hương Vân không hề có chút thể diện nào cả. Hơn nữa khắp nơi bị Giang Vệ Dân đè ép, hắn không hề thoải mái. Khúc Mộng Mộng bị ngó lơ, vẻ mặt bối rồi, thiếu chút nữa quên mất việc phải giả bộ đáng thương.
Giang Vệ Dân vốn dĩ không hề muốn lên tiếng, nhưng nhìn thấy Triệu Hương Vân đứng ra bảo vệ bản thân, anh mới lên tiếng, thanh âm vừa lạnh, vừa mượt mà
“ Đại đội trưởng để cho chúng tôi lĩnh dụng cụ để thu hoạch lúa mạch ở đây!”
Hàm ý là bọn họ có dụng cụ là được, còn người khác có hay không, không liên quan gì đến anh!
“ Cậu...”
: Giang Vệ Dân, anh đừng có mà bắt nạt người khác quá mức, chúng tôi...”
“ Cậu có muốn so với tôi xem ai làm việc tốt hơn không? Ai gặt được nhiều hơn, thì người đó có quyền sử dụng liềm!” lời nói của Giang Vệ Dân, trực tiếp đẩy Tô Hưng Hoa vào đường chết.
“ Tôi vì sao lại phải tỷ thí với cậu? Cậu làm việc giỏi, cả đội sản xuất ai mà không biết? Muốn tỷ thí thì tỷ thí cái khác!” Tô Hưng Hoa nói.
“ Vậy, cậu nói xem tỷ thí cái gì!” Giang Vệ Dân nói
“ Tỷ thí...”
“ Tỷ thí cái gì mà tỷ thí, dụng cụ vốn dĩ là của chúng tôi!” Triệu Hương Vân không hề khách khí nói.
“ Hương Vân, tôi biết cô lương thiện, nhưng cô đừng để Giang Vệ Dân lừa gạt, câu ta không phải là người tốt!” Tô Hưng Hoa nói.
Nghe thấy lời này, Triệu Hương Vân thiếu chút nữa không nhịn được cười, Giang Vệ Dân không phải người tốt, thì hắn kẻ ép nguyên chủ phải nhảy sông thì tính là người tốt?
“ cậu nói đi tỷ thí gì?” Giang Vệ Dân hỏi Tô Hưng Hoa.
“ Chúng ta không so làm việc, tỷ thí ... bơi lội!” Tô Hưng Hoa nói.
Tô Hưng Hoa mặc dù không cao to như Giang Vệ Dân, nhưng thời còn đọc sách, hắn thiếu chút nữa được chọn làm thành viên đội bơi lội của tỉnh, tham gia thi đấu cấp quốc gia. Hơn nữa thời gian đấy nhà trường còn tìm cho hắn thầy giáo là chuyên gia, nên hắn nhận định bản thân sẽ không thua bất kỳ ai.
“ Được thôi!” Giang Vệ Dân gật đầu. Triệu Hương Vân ở bên cạnh cau mày, hai người làm ruộng, sao lại đột nhiên chuyển sang tỷ thí bơi lội rồi?
Tên Tô Hưng Hoa này vừa nhìn thì chính là kẻ âm hiểm, không phải là có chiêu trò gì khác đi?
Triệu Hương Vân biết thời đại này, có một vài nơi vì chuẩn bị tham gia thi Olympic, đã bắt đầu tham gia tuyển chọn nhân tài thể dục rồi. Có điều, bọn họ ở địa phương xa xôi hẻo lánh này, có khả năng sẽ không có tuyển thủ nào đi?
“ Tô đại ca, lát nữa anh phải chú ý!” Khúc Mộng Mộng từ khi biết Tô Hưng Hoa sẽ tham gia tỷ thí thì đã khôi phục hình tượng bạch liên hoa.
Cô ta rất ôn nhu, dịu dàng, săn sóc, hoàn toàn tương phản với Triệu Hương Vân, cô vỗ vỗ vai Giang Vệ Dân, một bộ dạng khí phách
“ Giang Vệ Dân, nếu như anh đã đồng ý rồi, thì không được phép thua! Có điều nếu như anh thua rồi cũng không sao, tôi sẽ không đưa dụng cụ cho Tô Hưng Hoa.” Nói đến chơi xấu thì nguyên chủ là số một.
Giang Vệ Dân tiếp nhận thân thể của người ta, mặc dù không không được mười phần nhưng cũng học được bảy tám phần.
Vẻ mặt Giang Vệ Dân không biết làm sao, vô hình chung, lại có vài phần mặc nhận cho hành động của Triệu Hương Vân.
Một lát sau, anh nói một câu
“ Tôi sẽ không thua!”
“ Tôi tin tưởng anh. Đúng rồi, đợi lát nữa khi ở dưới sông, anh đạp cho tên Tô Hưng Hoa đó vài cái, hắn là kẻ thiếu đòn!”
Giang Vệ Dân không có trả lời cô. Phảng phất như không hề nghe thấy. Giang Vệ Dân và Tô Hưng Hoa đi về phía con sông duy nhất trong đội sản xuất. Nói đến, nguyên chủ cũng tại chính con sông này mất mạng. Triệu Hương Vân trong lòng không ngừng cầu nguyện, lát nữa khi Tô Hưng Hoa xuống nước không cần mất mạng thì ít nhất cũng phải uống vài ngụm nước.
“ Cậu còn chưa nói, tỷ thí kiểu gì!” Giang Về Dân nhìn về phía Tô Hưng Hoa.
“ Tỷ thí tốc độ, từ đoạn sông này bơi đến đoạn kia, sau đó quay lai, ai nhanh nhất thì người đó thắng!” Tô Hưng Hoa nói.
Con sông trong thôn nối liền với Đại Hổ bên ngoài, độ dài không biết bao nhiêu, nhưng độ rộng thì khoảng hơn hai mét. Đoạn mà Tô Hưng Hoa chọn khoảng cách dài khoảng hai ba trăm mét, khá giống với thi đấu bơi lội thời hiện đại. Công thêm trên mặt Tô Hưng Hoa phát ra nụ cười đầy tự tin, Triệu Hương Vân gần như nhận định, Tô Hưng Hoa sẽ giở thủ đoạn.
“ Tô đại ca, anh nhất định sẽ chiến thắng !”
Khúc Mộng Mộng ở một bên cổ vũ, cái khác không nói, chỉ dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp, ở một bên cổ vũ, đổi thành Triệu Hương Vân cũng cảm thấy mười phần có sức lực!
Cô nhỏ giọng nhắc nhở Giang Vệ Dân
“ chúng ta không được như Khúc Mộng Mộng viên kẹo bọc đường, có điều chỉ cần anh chiến thắng, tôi sẽ đáp ứng một yêu cầu của anh, chỉ cần không cần quá đáng là được!”
Triệu Hương Vân đây là dùng đồ vật làm phần thưởng. Cô không hè cảm thấy kém hơn viên kẹo bọc đường của Khúc Mộng Mộng.
Giang Vệ Dân nghe được, khóe miệng khó có được nhếch lên.
Anh và Tô Hưng Hoa đứng ở bờ sông.
Triệu Hương Vân làm trọng tài, đợi cho hai người chuẩn bị xong, liền hô lên
“ Bắt đầu”
Lời cô vừa dứt, hai người đàn ông đồng thời nhảy xuống sông. Đều cố hết sức bơi về phía trước, lức mới bắt đầu Tô Hưng Hoa thật sự dẫn đầu, nhưng dần dần hắn bị rơi về phía sau. Bị Giang Vệ Dân bỏ lại phía sau khá xa. Ưu thế của Tô Hưng Hoa mất hoàn toàn, hắn rất gấp gáp, liều mạng bơi, nhưng ai ngờ được, bị chuột rút, phải dừng lại, ở trong nước không ngừng vùng vẫy, cao giọng hô cứu mạng.
Nhìn thấy tình hình này, Khúc Mộng Mộng bị dọa ngơ luôn rồi.
“ Tô đại ca...”
Triệu Hương Vân phản ứng không kịp ngây người, sau đấy là vui đến mức thiếu chút nữa nhảy lên. Đm, đây không phải là báo ứng hay sao? Cô vừa mới nói, muốn để cho Tô Hưng Hoa ở dưới sông gặp báo ứng, không ngờ...
Đúng là ông trời đối xử không tệ với cô. Lúc này Giang Vệ Dân đã lên bờ rồi, thắng thua đã rõ ràng. Dụng cụ thuộc về Triệu Hương Vân và Giang Vệ Dân.
“ Không tệ, không tệ, tốc độ không phải nhanh bình thường mà!” Triệu Hương Vân không hề keo kiệt khen ngợi Giang Vệ Dân.
“ Cái này không tính là gì!” sắc mặt Giang Vệ Dân có chút không được tự nhiên.
“ Tư thế bơi lội của anh khá là chuyên nghiệp, anh từng học qua?”
Hai người nói chuyện qua lại với nhau, không hề có một chút ý tứ muốn cứu Tô Hưng Hoa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]