Chương trước
Chương sau
“ Bữa sáng đã làm xong rồi sao?” Khúc Mộng Mộng ngạc nhiên hỏi một câu. Lúc này mới phát hiện, lúc bản thân trầm tư, thời gian bất tri bất giác đã trôi qua được nửa tiếng rồi. Đài phát thanh của đội sản xuất đã bắt đầu phát rồi, trong lúc phát sóng, kêu gọi mọi người nỗ lực làm việc, thu hoạch gấp, gieo giống gấp

“ Tôi... tôi lập tức xong ngay đây!” Khúc Mộng Mộng lập tức đứng dậy, gấp gáp nói

“ Cái đó... đồng chí Khúc, lương thực cô để chỗ tôi không còn nhiều nữa, tôi đã xem qua, cho dù là uống cháo loãng thì cũng chỉ đủ cho hai ngày nữa thôi.” Lưu Hàm có chút ngại ngùng nói.

Hình tượng bền ngoài của Khúc Mộng Mộng khá dịu dàng, hiền lành.

Ban đầu để thể hiện bản thân là người đơn thuần, cô ta trực tiếp đưa lương thực được phân phát cho Lưu Hàm, để cho Lưu Hàm lấy lương thực của bản thân làm phí giúp cô ta nấu ăn, giặt quần áo, phần còn lại thì giúp Khúc Mộng Mộng này nấu ba bữa ăn.

Khúc Mộng Mộng chỉ quan tâm ăn, từ trước tới nay không hề quan tâm đến lương thực hao tổn, bất giác đem lương thực ăn hết.

“ Nhanh vậy sao, bây giờ mới là đầu tháng....”

“ Đúng vậy, đầu tháng này cô mới đưa cho tôi năm cân bột mì, nhưng hai hôm trước cô với Tô Hưng Hoa nói muốn ăn mì, Tô Hưng Hoa lại là đồng chí nam, hai người một bữa ăn đã ăn hết nửa cân bột, còn có thanh thư Trương, cậu ta cũng ăn cùng hai miếng, bản thân cô cũng ăn một bữa bánh sủi cao nhân rau, chính vì vậy bột mì mới hết!”

Ngoài miệng Lưu Hàm không nói, nhưng trong thâm tâm cảm thấy Khúc Mộng Mộng khá là lãng phí. Năm câm bột tinh, mặc dù không phải là đồ gì, nhưng nếu như trộm đem lên chợ đen, có thể đổi được hơn mười lăm cân lương thực thô chất lượng không tệ.

Mười lăm cân lương thực thô, nếu ăn uống tiết kiệm có thể vượt qua được hơn một tháng rưỡi, thì sẽ không giống như hiện tại, chưa đến lúc phân lương thực thì đã không có gạo để nấu.

Khúc Mộng Mộng xấu hổ đến đỏ cả mặt, nửa ngày không nói được câu gì.

“ Tôi... tôi sẽ tìm biện pháp!” Khúc Mộng Mộng nói

“ Đồng chí Khúc, nếu không...nếu không cô tự mình nấu ăn, tự giặt quần áo đi, những việc này cô tự làm, một ngày cô sẽ tiết kiệm được một ít lương thực, mặc dù không nhiều nhưng cũng đủ ăn!”

Lương thực trong tay Lưu Hàm, có thể đủ cho bản thân ăn đến khi đội sản xuất thu hoạch xong lương thực, sau đó phân lương thực. Đợi sau khi phân lương thực, cô có sẽ có đồ ăn, còn có thể gửi về nhà một ít.

Lưu Hàm hoàn toàn là có ý tốt, nhưng trong mắt Khúc Mộng Mộng, chính là nói cô không còn lương thực nên không thể mời cô ta làm việc.

Nước mắt liền chảy ra, chính lúc này Tô Hưng Hoa từ đi qua, nhìn thấy liền lập tức bước vào

“ Đây là làm sao? Mộng... đồng chí Khúc, cô sao lại khóc?” Tô Hưng Hoa đặc biệt quan tâm hỏi



Có người quan tâm, nên Khúc Mộng Mộng khóc càng dữ dội hơn.

Ánh mắt nghi ngờ của Tô Hưng Hoa rơi trên người Lưu Hàm, Lưu Hàm cũng một mặt uất ức

“ Tôi cũng không nói gì, chỉ nói là lương thực cô ấy để chỗ tôi không đủ.”

“ Lương thực? Lương thực gì?” Tô Hưng Hoa hỏi

Lúc này Lưu Hàm mới đem việc Khúc Mộng Mộng đưa lương thực cho cô để cô giúp cô ta nấu ăn và giặt quần áo.

Tô Hưng Hoa nói “ Đồng chí Lưu, cô tiếp tục giúp đồng chí Khúc nấu ăn và giặt quần áo đi, còn lương thực của đồng chí Khúc tôi sẽ nghĩ biện pháp!”

“A? Đây... đây....” Lưu Hàm dầy kinh ngạc, đến lời cũng không nói ra lời.

Khúc Mộng Mộng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn về Tô Hưng Hoa,

“ Đồng chí Tô, bản thân tôi có thể, tôi có thể nấu ăn và giặt quần áo!”

Tô Hưng Hoa cười cười động viên

“ Không có việc gì, tôi cũng biết không ít đồng chí thanh thư cũng nhờ đồng chí Lưu nấu ăn, cô mặc dù không phải là thanh thư, nhưng cũng là người sinh ra ở trong thành, không khác gì so với mọi người!”

Lời này chính là an ủi Khúc Mộng Mộng, nhưng Lưu Hàm đứng bên cạnh, nghe xong lời này liền có cảm giác, có đồ gì đó bị mắc ở cổ họng. Nuốt xuống không được, nhổ ra cũng không xong. Chính là rất khó chịu.

Tô Hưng Hoa an ủi xong Khúc Mộng Mộng, thì người đầu tiên nghĩ đến chính là Khúc Mộng Mộng. Thời này, nếu nói về thừa lương thực thì khẳng định chỉ có nhà đội trưởng Triệu Trí Viễn.

Những người trong đội sản xuất đều nói vợ của đại đội trưởng Trần Ngũ Nguyệt có rất nhiều tem phiếu, thời đại này, có phiếu và tiền thì có thể dễ dàng mua được lương thực. Thêm vào thân phận của Triệu Trí Viễn, thì không thể nào để bản thân bị đói. Chỉ có điều, mượn lương thực từ Triệu Trí Viễn có đôi chút rắc rối.

Mượn được thì cũng không phải mượn được lương thực của ông, cuối cùng vẫn là mượn lương thực của đội sản xuất, lúc đấy thì sẽ tính theo hộ, đến khi đội sản xuất phát lương thực sẽ bị điểm danh. Tô Hưng Hoa không chịu được việc mất mặt đó. Triệu Hương Vân thì không giống vậy, mỗi lần hắn ta cần lương thực, thì Triệu Hương Vân đều có thể kiếm được lương thực cho hắn, lương thực tinh hay thô đều có.

Có điều đột nhiên Tô Hưng Hoa nghĩ tới hai quả trứng gà, Triệu Hương Vân không hề có một chút do dự nào liền cự tuyệt hắn, lần này.....

“ Sẽ không, cô ta sẽ không...”

Tô Hưng Hoa nhỏ giọng an ủi bản thân, hắn tự nói với bản thân, nhất định là Triệu Hương Vân vẫn đang còn tức giận với bản thân, hắn ta tiếp tục dỗ dành, cô sẽ giống với trước kia, ngoan ngoãn đem lương thực đưa cho hắn.



....

Ăn xong bữa sáng, Triệu Hương Vân mới cảm thấy bản thân sống lại. Bữa sáng là cháo rau xanh lương thực phụ, một mình cô uống một bát lớn, đến bát cũng liếm sạch. Những người khác cũng như vậy, không hề lãng phí một chút lương thực. Để bát xuống, nhìn về phía Trần Ngũ Nguyệt người đang thu dọn

“ Mẹ, con muốn đi lên huyện một chuyến.”

“ Cái gì? Con muốn đi đâu?” Trần Ngũ Nguyệt ngây ra, giống như là không nghe rõ, nhìn về phía Triệu Hương Vân

“ Con nói lại một lần nữa?”

“ Mẹ, con muốn đi lên huyện, mua một chút vải, lại xem xem có đồ ăn nào ngon không, để cho người trong nhà đổi khẩu vị!” Triệu Hương Vân nói

“ Con gái ngoan, có một mình con? Thế thì làm sao được, mẹ nói rồi, đợi vài ngày nữa, hai anh trai con làm xong việc rồi, mẹ sẽ để chúng đem con đi, một mình con chưa bao giờ vào trong huyện, nếu lạc mất thì phải làm sao?”

Trần Ngũ Nguyệt không hề muốn để con gái một mình đi lên Huyện. Nếu như đi lạc mất, thì bà biết tìm một cô con gái?

“ Mẹ, con lại không phải đứa trẻ lên ba, làm sao lại không thể đi lên Huyện? Lại nó, các anh là các anh, con mới không muốn đi dạo phố với họ đâu!” Triệu Hương Vân nói.

“ Con gái ngoan...”

“ Mẹ, mẹ để con đi đi, con đảm bảo sẽ không đi lạc đâu! Lại nói, con thật sự muốn đi lên Huyện xem xem, mẹ....”

Triệu Hương Vân ngoài mềm trong cứng, ôm lấy cánh tay Trần Ngũ Nguyệt, vừa làm nũng vùa ăn vạ.

Trần Ngũ Nguyệt không lay chuyển được, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.

“ Con gái ngoan, vạn nhất con bị lạc, có nhớ được nhà mình ở đâu không? Có nhớ tên của bố con, của mẹ là gì không?”

Trần Ngũ Nguyệt dặn dò từng câu, giống như thật sự sợ Triệu Hương Vân sẽ bị lạc mất. Cuối cùng Triệu Hương Vân đã hiểu rõ nguyên nhân nguyên chủ tại sao lại trở thành kẻ vô tích sự rồi. Chỉ đi vào Huyện thôi cũng sợ lạc, cầm dao thì sợ bản thân làm đứt chân, có việc gì cũng đều là người khác làm sai, nguyên chủ không hề sai.

Đương nhiên, nếu không nói đến chuyện này, thì bà mẹ cực phẩm này sẽ toàn tâm toàn ý đối xử với nguyên chủ, chính là phương pháp không đúng.

“ Mẹ, con đều nhớ rồi! Người yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không đi lạc đâu ạ!” Triệu Hương Vân trịnh trọng đảm bảo, Tràn Ngũ Nguyệt mới yên tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.