Chương trước
Chương sau
Triệu Hương Vân thở không ra hơi đi theo sau Giang Vệ Dân. Không thể không nói, người đàn ông này đi đường không phải nhanh bình thường. Triệu Hương Vân nửa ngày cũng không theo kịp tốc độ, hướng về phía Giang Vệ Dân nói

“đồng chí Giang Vệ Dân, cậu có thể đi chậm lại một chút không, cậu đi nhanh quá tôi không theo kịp!”

Giang Vệ Dân không có trả lời lại lời của Triệu Hương Vân, nhưng cước bộ bước chân đã chậm lại. Cậu ta trước tiên là đi đến truồng nuôi lợn, lấy giỏ trúc, sau đó lấy con dao rựa chuyên dùng để cắt cỏ lợn. Đây chính là công cụ duy nhất của đội sản xuất không cần đăng ký trong danh sách đồ sắt.

Những năm trước bởi vì luyện thép, nhà nhà, hộ hộ phải chuẩn bị nồi sắt, tất cá đồ bằng sắt trong nhà đều được đem ra để luyện thép rồi.

Vì vậy tất cả lưỡi liềm, xẻng, dụng cụ nhà nông, các nhà đều không có, đều thuộc quản lý của đội sản xuất.

Buổi sáng khi đi làm việc thì đến đội sản xuất lĩnh, lúc tan làm thì đem công cụ trả lại chỗ cũ. Tay cầm dao rựa, lưng thì đeo giỏ trúc lớn, khóe mắt Giang Vệ Dân không cẩn thận nhìn về phía Triệu Hương Vân, phát hiện Triệu Hương Vân cũng lấy một cái giỏ trúc không nhỏ. Xem ra cũng chuẩn bị đi làm việc. Giang Vệ Dân nhịn không được cau mày.

“đi thôi! Sao lại dừng lại!” Triệu Hương Vân thúc giục.

Lúc này Giang Vệ Dân mới tiếp tục đi về phía núi. Đối với việc Triệu Hương Vân đeo một cái giỏ trúc, Giang Vệ Dân thực ra cũng rất kinh ngạc. Trước đây rất lâu cậu đã nghe nói Triệu Hương Vân từ trước tới này không hề làm việc. Người khác thì đang làm việc, còn cô thì lại tìm chỗ để nghỉ ngơi. Giang Vệ Dân không hề ghen tị, hay là tức giận, người khác muốn làm gì thì đó là việc của họ.

Cậu cảm thấy, người bên cạnh mình, hình như không giống với trước đây. Cùng là một người, nhưng ánh mắt trở nên rất sáng, lúc cười lên, còn...còn có chút xinh đẹp!

Triệu Hương Vân mặc dù mập, nhưng Trần Ngũ Nguyệt trông rất đẹp, cô ấy được di truyền từ Trần Ngũ Nguyệt, ngũ quan rất đẹp, nhưng cũng có câu nói, một trắng giấu trăm xấu, một mập hủy tất cả. Hơn nữa Triệu Hương Vân không chỉ mập mà còn đen!

Vì vậy có thể phát hiện ra vẻ đẹp của cô ấy, không phải là một việc dễ ràng. Trong lúc Giang Vệ Dân thất thần thì họ đã đi đến chân núi, một mảnh cỏ lợn mọc um tùm,

Không khí trong núi đối với Triệu Hương Vân mà nói mười phần trong lành. Cô một bên thì hít thở không khí trong lành, một bên thì dùng vải bọc bàn tay lại, cúi người xuống liền bắt đầu điên cuồng nhổ cỏ. Triệu Hương Vân một chút cũng không ngừng tay, không giống một chút với lời của mọi người là một người lười biếng, không hề giống với một cô gái nhõng nhẽo.

Triệu Hương Vân chỉ mới làm việc một lúc đã mồ hôi đầy đầu, cả người như mới từ trong nước vớt ra, không ngững thở gấp.

Giang Vệ Dân đến đội sản xuất cũng được một thời gian rồi, từ trước tới nay chưa từng gặp qua người nào làm việc như vậy, không hề có một chút nào giống với đang làm việc, mà giống với đang liều mạng!

“Dao rựa đưa cho cô, dùng dao thì sẽ nhẹ nhàng hơn một chút!” Giang Vệ Dân lần đầu mở miệng chính là muốn đưa dụng cụ cho Triệu Hương Vân.

Triệu Hương Vân cự tuyệt, “không cần đâu! Tôi chính là làm việc như vây!”



Dùng tay, tốn sức lực, ra mồi hôi sẽ nhiều, gầy xuống cũng sẽ nhanh.

Giang Vệ Dân không hề biết cô ấy đang nghĩ gì, đột nhiên, cậu nhớ tới vụ náo động ngày hôm qua. Triệu Hương Vân bởi vì Tô Hưng Hoa có đối tượng mà đi nhảy sông. Cô ấy vì việc này, nên mới thay đổi cả con người?

Giang Vệ Dân nghĩ như vậy, liền không nhịn được mà bắt đầu cau mày. Cậu không để ý tới Triệu Hương Vân nữa, cầm dao rựa, cũng bắt đầu làm việc. Tốc độ làm việc của Giang Vệ Dân nhanh hơn nhiều so với tốc độ của Triệu Hương Vân.

Triệu Hương Vân chưa nhổ được nửa giỏ trúc, thì Giang Vệ Dân đã chuyển sang giỏ thứ hai rồi. Hai người ai cũng không nói chuyện, không khí cũng không tốt, cũng không xấu.

Đột nhiên Triệu Hương Vân hét lên một tiếng lớn.....

“A.....”

Đang nhổ cỏ Triệu Hương Vân đột nhiên cảm thấy trong bụi cỏ có cái gì đấy động một chút, liền nhìn thấy một con vừa dài vừa đen trườn qua trước mắt. Triệu Hương Vân không có chuẩn bị liền bị dọa cho không nhẹ. Sau khi hét xong, thân thể to lớn không thể giữ nổi thăng bằng, ngã người về sau. Triệu Hương Vân gần như đã biết được vận mệnh của bản thân, mông nhất định sẽ bị ngã cho nở hoa rồi.

Nhưng là, đợi nửa ngày, dự liệu của bảm thân không xuất hiện, mà có một tôi tay khỏe khoắn, trước lúc cô ngã xuống đã kịp thời đỡ được.

Giang Vệ Dân buông tay ra, hỏi “ làm sao vậy?”

“rắn, hình như là rắn, còn là màu đen” Triệu Hương Vân đã bình tĩnh lại. Nguyên chủ có khả năng là người nhõng nhẽo, nhưng cô thì không. Cô chỉ biết mình xuyên đến thời đại đại, bản thân cần ăn, cần sống.

“đồng chí Giang, chúng ta nhanh đi bắt rắn, tối nay sẽ có thể ăn súp rắn!”

Giang Vệ Dân cũng không nói gì, cúi người bắt đầu tìm trong bụi cỏ, vận may không tệ, lật tìm vài bụi liền nhìn thấy con rắn đang có ý định chạy trốn. Giang Vệ Dân dùng con dao trong tay chém vào vị trí bảy tấc của con rắn, làm có chia làm đôi. Sau khi bị chia là đôi, theo phản xạ cơ thể vẫn nhúc nhích vài cái, liền bất động.

Triệu Hương Vân tò mò tiến lên vài bước, nhìn thấy con rắn nằm trên mặt đất, nói một câu

“rắn nước, thì ra là rắn nước!”

Chỉ cỏ thể nói vận khí của hai người khá tốt, gặp được một con rắn không nói, còn là con rắn không cắn cô, hơn nữa còn là một con rắn nước không có độc.

Thịt rắn nước rất ngon, hầm canh có thể làm người khác chảy nước miếng.

Giang Vệ Dân nâng mí mắt liền nhìn thấy Triệu Hương Vân đang nhìn con rắn nước chảy nước miếng. Khóe miệng cậu giật giật, cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ



“mật rắn, không biết con rắn này có mật rắn không?” Triệu Hương Vân đứng bên cạnh nói một câu.

Giang Vệ Dân phối hợp cúi người xuống, dùng dao rựa rạch lớp ra, lục lọi liền tìm ra mật rắn.

Mật rắn có tác dụng thanh lọc, giải độc rất tốt, sau khi phơi khô có thể dùng làm thuốc. Giang Vệ Dân đưa mật rắn đến trước mặt Triệu Hương Vân, mặt không cảm xúc nói

“cầm lấy!”

“không, không cần, cậu cầm lấy đi, đem về hong gió phơi khô.”

Đồ này nếu cô ấy dám cầm về, cô cam đoan, Trần Ngũ Nguyệt nhất định ôm lấy cô khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum. Giang Vệ Dân cau mày, để mật rắn, thịt rắn ở một bên, đẩy nhanh tốc độ cắt cỏ.

Không bao lâu, cậu đem bốn cái giỏ trúc, chất đầy cỏ.

Tâm trí của Triệu Hương Vân bị con rắn đó đem đi rồi, cả não chỉ nghĩ tới làm sao để chế biến con rắn đó, nên không nhổ được bao nhiêu.

“Quay về thôi!”

Giang Vệ Dân vác giỏ cỏ của bản thân, dành một tay giúp Triệu Hương Vân cõng giỏ.

Bản thân cậu đã có chút khó nhọc, nhưng nửa lời cũng không nói, làm tư thế muốn xuống núi.

“ tôi còn chưa nhổ đầy một giỏ mà!” mặt Triệu Hương Vân có chút đỏ lên.

Giang Vệ Dân là một người từ trong thành xuống, một mình có thể cắt được bốn giỏ cỏ, trong khi bản thân là một người nông dân chính gốc, còn không nhổ được một phần tư cậu ta.

Thật mất mặt!

“Cậu cầm rắn với mật rắn!” Giang Vệ Dân nói, nói xong liền bổ sung thêm một câu

“Nếu như thấy sợ thì thôi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.