“Đừng, đừng, tiểu tổ tông của bố! Như thế này đi, cái bánh này bố không ăn, đưa cho người trong đội sản xuất ăn có được không?”
Triệu Trí Viễn nào dám ăn đồ của con gái, nếu là ăn trước mặt vợ mình thì không nói, khi đó là đã thông qua sự đông ý của “lãnh đạo”, nếu như ăn sau lưng vợ mình bị biết được thì không biết có bao nhiêu thảm. Triệu Trí Viễn nói xong liền bắt đầu nhìn xung quanh, phát hiện không có người nào thuận mắt. Cuối cùng ánh mắt ông rơi trên người Giang Vệ Dân, người đang chuẩn bị đi làm việc.
Những người trong thành hôm qua, ba người làm việc còn không làm việc nhiều bằng một mình cậu ta, đưa cho cậu ta là tốt nhất!
“Giang Vệ Dân....” Triệu Trí Viễn gọi một tiếng, Giang Vệ Dân liền quay người lại. Ánh mắt của Triệu Hương Vân liền rơi lên trên người Giang Vệ Dân. Anh ấy mặc một bộ quần áo ngắn tay cũ với đầy mảnh vá, hai cánh tay đen nhẻm lộ ra bên ngoài, một đôi mắt kiếm, gương mặt nghiêm túc nhìn Triều Trí Viễn. Triệu Hương Vân nhớ ra anh ta, anh ta là thanh thư từ trong thành xuống. Nhưng so với những người tay không thể nâng, vai không thể gánh đó, thì Giang Vệ Dân thực sự là xuống nông thôn để làm việc.
Nếu như không phải biết rõ thân phận là một thanh thư, thì với một làn da đen nhẻm, làm việc thành thục, thì mọi người đều nghĩ rằng anh ta người thuộc đội sản xuất rồi.
“Đại đội trưởng, ngài.....”
Giang Vệ Dân còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-nam-80-lam-tieu-kieu-the/2664775/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.