Chương trước
Chương sau
. Cô đã tỉnh dậy từ rất sớm, có lẽ không còn tâm trạng để mà ngủ vùi thêm nữa, nằm trên giường cũng hơn một ngày, hôm nay cô lại muốn đi tản bộ một lát. Đôi chân nhỏ nhắn từng bước đi về phía hoa viên của mình, ngắm nhìn một hồi liền có gì đó trống trải
- Tiểu Xuân!
- Dạ! Có chuyện gì ạ?!
. Tiểu Xuân đứng phía sau nghe chủ tử gọi liền lên tiếng hỏi
- Sao hoa trong vườn đã héo hết rồi?
. Tiểu Xuân hơi e dè nói
- Lần trước tiểu thư bị họ bắt đi, em và Lan Tâm cũng đâu còn ở đây, người trong viện cũng không để ý chuyện này!
- Thôi được rồi! Em đi lại phụ ta nhổ chúng lên!
- Tiểu thư! Chuyện này để em làm, người cứ ngồi nghỉ đi!
. Tiểu Xuân vừa nói xong cô liền cảm thấy có chút đau đầu nên thuận theo nàng mà ngồi xuống nghỉ ngơi. Sau một lát Tiểu Xuân dọn dẹp đám hoa khô kia cô mới bảo nàng tìm những cái cây nhỏ đưa cho cô, chính tay cô trồng từng cái cây lên mảnh đất trống trải ấy. Xong xuôi cô đứng lên phủi phủi hai tay nhìn thành quả, có cây non xanh mọc lên nhìn thật đẹp mắt. Một lát sau cô cùng Tiểu Xuân trở về phòng, vừa đến cửa đã thấy Lan Tâm hồng hộc chạy ra
- Vương phi! Vương phi! Lão gia cùng phu nhân đến thăm người!
. Cô nhíu mày, là đến thăm cô? Hay là đến chất vấn? Khoan thai bước vào, bên trong hai vị phụ mẫu đã ngồi chờ sẵn, cô hành lễ nhưng lại nhận lại câu nói đầy chán ghét của kế mẫu
- Đứng lên đi, ai mà dám nhận lễ của vương phi!
. Lần này chờ mãi vẫn không nghe một câu công bằng từ phụ thân, cô liền nói thẳng vào vấn đề
- Phụ thân! Người đến đây vì chuyện của Hàn Sương?
- Ngươi còn dám nói đến nữ nhi của ta sao, ngươi từ lâu đã ghét bỏ nó, không xem là tỷ muội đã đành lại còn hại chết hài tử của nó! Lão gia! Ông phải lấy lại công bằng cho Sương nhi!
- Bà thôi đi!
. Cô vừa nói xong đã bị bà ta vồ đến, cũng may phụ thân cô còn điềm tĩnh mà quát bà một tiếng rồi xoay lại nhìn cô, đôi mắt tuy nghiêm nghị nhưng lại ôn nhu
- Hàn Tuệ! Chuyện Hàn Sương ta đã nghe qua, nhưng ta tin con không làm chuyện đó, hiện tại con mới vừa sảy thai cũng không nên nghĩ nhiều, cũng không được kích động, bồi bổ thân thể thật tốt rồi sẽ lại có tin vui thôi
. Cô im lặng đắm chìm vào dòng suy nghĩ, cô có thể có lại một đứa con...với hắn sao? Kẻ phụ bạc đó?
- Nữ nhi bất hiếu! Đã xuất giá mà còn để phụ thân bận tâm! Người yên tâm, con sẽ mau có tin vui để phụ thân được bồng cháu
. Trước hết vẫn nên vui vẻ, dù gì cùng lúc mất đi hai đứa cháu, người làm cha làm ông sao không khỏi đau lòng....
----------
. Sau khi tiễn phụ thân cùng kế mẫu ra về, cô trở lại phòng húp một chén thuốc bổ rồi gọi Tiểu Xuân đi chuẩn bị thức ăn trưa. Tiểu Xuân vừa đến phòng bếp đã đụng phải một người mà ngã xuống, chiếc túi thơm Tiểu Xuân mang theo cũng rơi ra ngoài
- Ngươi đi tại sao lại không cẩn thận a....Lục Ý!
- Tiểu Xuân tỷ tỷ! Do muội bất cẩn, mong tỷ không để tâm chuyện nhỏ nhặt này
. Lục Ý đứng lên phủi quần áo cho Tiểu Xuân rồi xin lỗi sau đó cũng rời đi. Tiểu Xuân nhặt túi thơm lên rồi vào bếp, một lát sau nàng bưng thức ăn về phòng cô, đi ngang đám tì nữ thì thấy họ đang bàn tán rất sôi nổi liền tò mò nán lại nghe xem chuyện gì cũng may đám tì nữ không phát hiện
- Các ngươi đã biết chuyện gì chưa? Ban nãy ta dọn thức ăn lên cho Vương gia và Trắc phi không ngờ thấy cảnh Trắc phi nôn oẹ ra hết, Vương gia liền cho gọi Thái y đến, sau đó các ngươi biết gì không? Trắc phi đã có thai rồi!
- Thật sao? Chỉ vào cửa chưa đầy một tháng mà lại có nhanh như vậy?!
- Chắc là do Vương gia quá sủng người!
- Thật tội cho Vương phi, lúc trước ta thấy Vương gia rất sủng ái người chẳng hiểu sao lại thay đổi như vậy? Vương phi sảy thai cũng không quan tâm, nay lại thêm tin Trắc phi có thai, Vương phi chắc sẽ bị kích động mất
. Tiểu Xuân nghe qua liền đau buồn thay chủ tử sau đó liền trở về phòng
- Tiểu thư! Thức ăn có rồi!
. Tiểu Xuân đi lại dìu cô, cô nhìn lướt qua, Tiểu Xuân sao mắt lại đỏ hoe giống như vừa khóc
- Tiểu Xuân có chuyện gì sao?
- ah...không có chuyện gì ạ! Tiểu thư ăn trước em đi gọi Lan Tâm vào!
. Tiểu Xuân bỏ đi để lại cô ngỡ ngàng nhìn theo, Tiểu Xuân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
----------- nửa tháng sau
. Cô luôn quanh quẩn trong viện không rời khỏi nửa bước, nửa tháng qua không một lần hắn đến thăm cô, không được gặp hắn, không được nghe giọng nói của hắn, một mình cô hiu quạnh ở đây, cô cũng dần quen với việc này, đổi lại mỗi tối Hạo lại đem rất nhiều thức ăn đến cho cô, bầu bạn với cô, điều này làm thiện cảm của cô giành cho hắn cũng tăng lên
. Hôm nay, một ngày nắng đẹp, nhưng sao trong lòng cô cảm thấy có gì đó bất an, cô cùng Lan Tâm, Tiểu Xuân đang nhàn nhã trò chuyện nhưng bất ngờ một đám người hung tợn bước vào
- Vương phi! Vương gia có lệnh khám xét trong viện của người
- Chuyện gì? Tại sao lại đường đột như vậy?
. Lan Tâm có chút tức tối, xông vào như vậy, là không coi chủ tử nàng ra gì hay sao?!
- Trắc phi nương nương bị hạ độc, vương gia phái người truy lùng bắt cho bằng được hung thủ, Vương phi mong người đừng làm khó nô tài!
. P/s: Vote + Cmt về truyện để tác giả hoàn thiện hơn nhé
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.