Nhìn thấy số dư trong thẻ ngân hàng đã thêm hai số không, vài lần nữa chắc sẽ biến thành sáu chữ số, Khương Vong quyết định dẫn nhóc tì đi mua ít quần áo.
Anh đang dần trở nên nổi tiếng ở thị trấn này.
Theo lẽ thường thì người có nhiều tiền vậy phải dọn đi từ lâu rồi mới đúng.
Hơn một trăm nghìn tệ là đã đủ để mua một căn nhà lớn trên tỉnh, một con xe mới, và còn có thể làm vốn liếng giúp cho thằng bé được học tại một ngôi trường danh giá nữa.
Vài người thân quen với Khương Vong cũng từng hỏi, sao không đem thằng bé đi mà nở mày nở mặt với thiên hạ.
Người đàn ông vuốt cọng cỏ dại, không đáp.
Cùng lúc đó, bên dịch vụ chuyển phát nhanh Tốc Phong đã nhanh chóng cắm rễ trong thành phố, hai chi nhánh khác nhau ở thành Bắc và thành Nam cũng vừa khai trương, không nói đến việc có hồ sơ theo dõi quá trình, đồ vật quý giá bị hư hỏng hoặc làm mất sẽ phải bồi thường gấp ba lần, thế mà âm thầm chẳng một tiếng động thay đổi thói quen sinh hoạt của người dân trong thành phố.
Muốn không biết cũng khó, vì trang web đã được định rõ từ khi các tấm áp phích được dán khắp mọi nơi rồi, còn cố ý sơn hẳn một đường vành đai xe buýt mới để quảng bá nữa.
"Thành phố một ngày, cả nước một tuần!"
"Giá khởi điểm cực thấp, chỉ với sáu tệ, tốc độ vận chuyển nhanh không tưởng!"
"Vẫn còn dùng cái loại thư lông gà(*) kia sao? Hãy THỜI THƯỢNG lên!"
(*)Thư với một sợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-hai-muoi-nam-truoc-tu-nhan-nuoi-minh/1604776/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.