Nó vừa đến Hạ Sơn thì có một đám người mặc áo đen bao vây nó,hiện giờ nó đag cần độc để đều hoà cơn đau trong cơ thể,chất độc trong cơ thể nó 3năm phát độc một lần tuy là người miễn nhiễm với độc nhưng cái giá phải trả là khi chất độc bị thiếu nó sẽ vô cùng đau đớn,nó không còn sức để chiến đấu giờ nó cần độc.
Bọn áo đen thấy nó không còn sức liền vui mừng xong lên đánh,nó dùng sức cuối cùng phóng kim châm về phía bọn chúng,chúng quá đông với sức lực hiện tại của nó quá yếu,thừa lúc nó đối phó với bọn người phía trước một tên đâm lén nó,theo phản xạ nó né đi nhưng không kịp thanh kiếm xẹt qua vai nó một đường to,máu chảy cơn đau thiếu độc lại mất máu mắt nó dần dần mờ đi,sao đó ngất đi.
-Chị đừg chết đừng bỏ em...huhu
-Chị không chết Tiểu Lam đừng khóc.
-Haha chị e tình thâm thật,Nguyệt Tuyết tao sẽ cho mầy biết cảm giác sống không bằng chết.Bắt con em nó cho tao.
-Không được tụi mầy không được đụng đến em tao.
-Sắp chết đến nơi mà còn to mồm,nhỏ đó nói tiện thể đá nó mạnh một cái nó vân ra một bên máu ở khoé miệng nó chảy ra.
-Các người buông tôi ra,chị chị không sao chứ hhuhu...nhỏ giãy dụa thoát thân, nhìn nó bị thương sợ hãi nước mắt rơi như mưa.
-Chỉ có tao mới ra được khỏi đây,mầy và nhỏ em mầy hôm nay là ngày giổ tụi mầy haha..
-Nó vẹt vết máu gượng đứng dậy.''Thả em tao ra.''
-Nó kêu thả em nó ra kìa tụi bây,haha...thả mầy nghỉ mầy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai/1632010/chuong-14-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.