Lúc này hai ngọn nến đỏ to đang cháy trong phòng, tân nương đêm nay ngồi giữa màn trướng dưới ánh đèn.
Rõ ràng mới nửa ngày không gặp, vậy mà cảm giác đã lâu lắm không nhìn thấy nàng.
Du Lương nhìn tiểu nương tử đang ngoan ngoãn ngồi trên giường che khăn voan, đầy miệng lời nói lúc này lại chẳng thốt ra được câu nào, chỉ nuốt nước bọt đầy hồi hộp, rồi cẩn thận tiến lên vén khăn voan của nàng.
Không thấy tiểu nương tử xinh đẹp và e thẹn trong tưởng tượng, chỉ thấy một cô nương mặt trắng như ma, trên khuôn mặt trắng bệch còn có hai vệt đỏ như trứng gà, kết hợp với đôi môi đỏ chót khiến hắn giật mình.
"Ánh mắt chàng là sao?!"
Tân nương nhướng mày, một tay nắm chặt vạt áo chồng kéo lại gần, nhìn kỹ vào mắt hắn.
"Thấy tân nương chẳng phải nên rất kinh ngạc sao, sao ta cảm thấy chàng bị sợ hãi vậy?"
Du Lương nghe thấy giọng nói mới hoàn hồn, không nhịn được cười, nịnh nọt nói nhỏ: "Tân nương của ta quả thật rất kinh diễm, nhưng nàng trang điểm xong có soi gương không?"
Nam Khê sững sờ, quả thật là chưa soi.
Trời còn chưa sáng nàng đã bị các đại nương gọi dậy khỏi chăn, lúc vấn tóc đau đến tỉnh táo một lúc nhưng rất nhanh lại buồn ngủ. Dù sao khi thoa phấn nàng đang trong trạng thái mơ màng, tỉnh táo lại thì đã được che khăn voan. Các đại nương dặn đi dặn lại ngàn lần không được tự vén khăn voan, nên cả ngày hôm nay nàng chưa hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-nau-ruou-lam-giau/3712739/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.