"Đây là đi biển bắt được sao?"
"Không phải, là cữu cữu tặng a tỷ làm quà sinh nhật. Đại Lương ca, huynh biết ăn không?"
Du Lương quả thật biết.
Khi mười mấy tuổi, hắn cùng đám bạn trong làng ngày nào cũng ra biển, có lần bắt được loại này, nhưng nhỏ hơn con trước mắt nhiều. Lúc đó cả đám trẻ con muốn nếm mùi mới lạ, bèn nhóm lửa nướng ngay trên bãi biển.
Khi đó vì vỏ quá cứng, thử mấy lần mới tìm ra cách bóc vỏ đúng. Nhưng đó là nấu ngoài trời, không có d.a.o cụ nên chỉ có thể dùng tay, bây giờ ở nhà đâu cần phiền phức thế. Du Lương nhấc con tôm khổng lồ lên, cầm con d.a.o phay to chặt củi vung vung mấy cái đã chặt đuôi tôm thành mấy khúc.
Nam Khê sợ Lư thị không dám gắp, bèn gắp một miếng cho bà, lại gắp một miếng cho đệ đệ. Rồi nhìn hai người cắm cúi ăn, cười gắp cho Du Lương một miếng.
Mọi người đều ăn thịt tôm khổng lồ trước, thịt chắc lại dai được tất cả khen ngợi, kèm với nước chấm Lư thị pha chế, hương vị càng thêm hoàn hảo.
Ăn xong bữa ngon, trời cũng gần như tối hẳn.
Nam Trạch kéo Lư thị ra cửa sân hóng mát, Du Lương lúc này mới lấy ra món quà sinh nhật mình đã chuẩn bị.
Chính là cái ống trúc nhỏ kia.
"Chàng muốn nói, chàng tự làm một ống trúc cho ta?"
Du Lương lắc đầu, mở nắp ống trúc, lập tức có ánh sáng xanh lục lấp lánh bay ra từ bên trong.
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-nau-ruou-lam-giau/3712677/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.