Gùi dứa vốn đã nặng, người kia kéo một cái Nam Khê liền ngã xuống đất. Đất ẩm mềm không đau lắm, nhưng nàng nằm mãi vẫn chưa đứng lên được.
"Nha đầu này, gọi sao không trả lời?"
Nam Khê ngồi nghỉ một lát, cổ họng khô khốc như sắp cháy, toàn thân không thoải mái khiến nàng trở nên đặc biệt nóng nảy, nhưng nàng không muốn chửi người nên không để ý đến hắn ta.
"Nói chuyện với ngươi đó! Ngươi có biết chủ nhân của chúng ta là ai không?!"
Trên đời này luôn có những kẻ đáng ghét.
Trước đây nàng là nô lệ trong sa mạc, chỉ có thể bị đánh mắng, giờ nàng là người tự do, là dân lành có hộ tịch.
"Nhặt lên cho ta."
"???"
Nam nhân có chút ngẩn ngơ, theo bản năng quay đầu nhìn chủ nhân, sau đó lại giận dữ.
"Một nha đầu thôn quê, còn muốn ta nhặt đồ cho ngươi."
Nói xong giọng điệu lại dịu xuống.
"Ngươi theo ta qua đây, thiếu gia nhà ta có chuyện muốn hỏi, trả lời tốt có thưởng."
"Hừ! Ngươi là cái thá gì?"
Nam Khê nghỉ ngơi đủ, đứng dậy chống nạnh mắng.
"Đồ người khinh kẻ hèn, lớn thế này mà không biết nói tiếng người sao? Nha đầu thôn quê thì sao, ăn cơm nhà ngươi hay uống nước nhà ngươi? Không ưa nha đầu thôn quê thì đừng tới thôn Đông Hưng của ta, vừa tới đã kéo gùi của ta, ta thấy ngươi căn bản là có ý đồ xấu, có phải muốn lợi dụng ta không?!"
"Ngươi... nói bậy!"
Nam nhân không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-nau-ruou-lam-giau/3712639/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.