"Bão làm sập nhà muội nhớ là làng có trợ cấp phải không?"
Tiểu Ngư không biết mình có nhớ đúng không, Xuân Nha gật đầu nói là có chuyện đó.
"Trợ cấp cũng chỉ vài đồng, phần lớn vẫn là tự mình bỏ ra. Nhưng nhà gạch bùn, tự làm thì rất rẻ. Dư đại ca khéo tay, đến lúc đó có thể tự xây."
Hai người lại nói đến tay nghề đan lát của Dư Lương, Nam Khê vô thức nhớ lại những chiếc đồ đan tinh xảo trong phòng hắn.
Quả là người khéo tay, chỉ là vận mệnh kém chút.
Biết được đầu đuôi câu chuyện, Nam Khê về nhà nhìn Lư thẩm lại không khỏi thêm vài phần thương cảm. Ông trời không có mắt, mình cố gắng đối tốt với bà vậy.
"Tiểu Khê, vừa rồi con ra ngoài, lý chính phái người đến đưa tiền cho ta."
"A? Nhanh vậy..."
Nàng vừa bắt hải sản mới nói đến xong, không ngờ về nhà tiền của lý chính đã đến. Lý chính làm việc thật nhanh.
"Là tiền trợ cấp nhà bị bão quét đổ sao? Bao nhiêu tiền ạ?"
Nam Khê thực sự tò mò.
"Đưa ta hai trăm văn, này, một trăm văn này cho con."
Lư thị đưa ra một xâu tiền đã đếm sẵn cho Nam Khê, trước khi nàng từ chối liền giải thích: "Tiểu Khê, con cho ta ở cùng một phòng, cho ta chỗ dừng chân, thẩm rất vui mừng và biết ơn. Nhưng ăn uống hàng ngày con phải lấy tiền, không thì ta không dám ăn."
Nam gia cũng không giàu có, Tiểu Trạch lại đang chữa bệnh uống thuốc, sao bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-nau-ruou-lam-giau/3712638/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.