Gần thôn Đông Hưng có hai ngọn núi, đều khá cao. Vườn trái cây của nhà Nam Khê ở ngọn núi thấp hơn. Trước đây Xuân Nha đã cùng Nam Khê đi nhiều lần, rất quen đường.
"Chắc cô không nhớ nữa, trên núi này có mấy nhà vườn trái cây. Hai nhà cạnh vườn của cô đều bị Dư thúc thúc mua lại, nghe nói còn mua luôn cả mảnh đất trên đỉnh không biết định làm gì. Gần đây ông ấy có tìm cô không?"
Nam Khê leo núi mệt đến đổ đầy mồ hôi, vừa lau vừa thở hổn hển trả lời: "Vừa tìm một lần, ta không đồng ý."
"Vậy chắc chắn ông ấy sẽ tìm cô tiếp. Nam Khê, thực ra ta vẫn muốn khuyên cô bán đi, như vậy cô và Tiểu Trạch sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều."
Lời này hoàn toàn nói ra theo quán tính, nói xong Xuân Nha mới nhớ giờ Nam Khê đã không còn nhớ mình, trong mắt nàng mình chỉ là bạn xa lạ, căn bản không có tư cách mở miệng.
Hầy...
Không biết tại sao, rõ ràng vẫn là người đó nhưng cảm giác lại không giống, có lúc nghĩ nghĩ còn thấy rất buồn, vậy mà lại quên mất tình tỷ muội bao nhiêu năm.
"Ta sẽ cân nhắc."
Nam Khê nói không rõ ràng, cũng không nghĩ nhiều như vậy, dù sao bán là không thể. Nhưng lời của Xuân Nha cung cấp cho nàng không ít thông tin hữu ích.
Vị Dư thúc thúc đó mua mảnh đất lớn như vậy chắc chắn là muốn làm việc lớn, ông ta kiên trì với vườn trái cây nhà mình như vậy chứng tỏ vườn trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-nau-ruou-lam-giau/3712116/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.