"Cô nương xem, đây là rượu đặc sản của tiệm, Tam Xuân tửu. Dùng lương thực tươi ngon nhất, phối với men rượu gia truyền, chôn dưới đất ba xuân thu mới đào lên. Đây là rượu bán chạy nhất của tiệm, cô nương muốn thử không?"
Người bán không để ý Nam Khê ăn mặc giản dị, giới thiệu rất nhiệt tình.
Nam Khê không chịu nổi sự nhiệt tình này, cầm giỏ suýt bị dụ thử một ngụm. Nhưng túi tiền bốn mươi hai văn khiến nàng nhanh chóng tỉnh táo lại.
"Ta nhớ ra còn chưa mua thứ kia, lát nữa quay lại…"
Nàng để lại một câu rồi chạy đi.
Người bán: "..."
Nam Khê rời đi rất dứt khoát, nàng không phải là người không thể giữ thể diện. Trong túi chỉ còn lại chút tiền, con người vẫn phải tự biết mình.
Sau khi rời khỏi tiệm rượu, nàng tiếp tục dạo qua vài con phố khác, nhận ra trong huyện chỉ có năm, sáu con phố là náo nhiệt có nhiều cửa tiệm, còn những nơi xa hơn hầu như đều là nhà dân cư. Hoàn toàn khác xa với những gì nàng tưởng tượng.
Nhưng cũng có thể hiểu được, mỗ mỗ sống ở thành, còn nàng sống ở huyện, điều này khác biệt rất nhiều.
Nam Khê dành hơn một canh giờ đi dạo và xem qua hai tiệm rượu khác, tất nhiên chỉ là xem chứ không dám thử. Nàng phát hiện ra giá rượu trong huyện biến động rất lớn, có loại rẻ chỉ hai mươi văn một cân, nhưng cũng có loại đắt đến vài lạng bạc.
Không biết rượu nàng làm theo công thức sẽ như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-nau-ruou-lam-giau/3712115/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.