mắn, may mà đây là đảo Quỳnh Hoa. Nếu ở nơi khác, xuân thu đông còn phải lo lắng sắm sửa y phục, có khi đau đầu lắm. Bây giờ một bộ y phục mỏng mặc từ đầu năm đến cuối năm cũng chẳng sao. Trong nhà cũng không cần thêm chăn đệm, thật sự tiết kiệm.
Xuân Nha dẫn đệ đệ và Nam Khê, vừa đi vừa nói, đi qua một rừng dừa đến bờ biển, nàng ấy đột nhiên cảm thấy bên cạnh không còn động tĩnh. Quay đầu lại mới phát hiện Nam Khê đang đứng dưới cây dừa, ánh mắt ngây dại, cả người trông như ngốc đi.
"Nam Khê? Sao cô không đi nữa?"
Lúc này không ai có thể hiểu được tâm trạng của Nam Khê.
Hina
Một đứa trẻ lớn lên trong môi trường thiếu nước, trong mắt chỉ có một màu cát vàng bỗng nhiên nhìn thấy biển cả mênh mông, cảm giác choáng ngợp, xúc động đó, thực sự không thể diễn tả được.
Sao trên đời lại có nơi toàn là nước lớn như vậy! Nàng không cần lo lắng thiếu nước nữa rồi!
Thứ uống khó nuốt đến thế...
Xuân Nha không trả lời được, nhưng nàng ấy nghĩ có lẽ đầu óc của Nam Khê vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chứ người bình thường không thể làm chuyện này được.
Nam Khê uống nước biển: "Phụt!! Ọe!"
Mặn quá!
Vừa đắng vừa mặn, nước vào đến cổ họng thì không thể nuốt xuống được nữa, mặn đến mức đó. Nam Khê bị tát vào mặt, nước này vừa uống đã muốn nôn, đánh c.h.ế.t cũng không uống nổi.
"Cô không sao chứ?"
Xuân Nha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-nau-ruou-lam-giau/3712112/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.