Uống một ngụm, nước ngọt lành thấm vào lòng, mát lạnh và ngọt ngào, lập tức thay thế nước giếng yêu thích của nàng.
Ngon quá!
Ngọt thơm mà thanh đạm, vừa vặn.
Ngon đến rơi nước mắt!
Nam Trạch còn chưa kịp nói câu "cũng khá ngon" đã bị đôi mắt đẫm lệ của tỷ tỷ làm nghẹn lại.
Nước dừa ngon như vậy sao? Uống đến rơi nước mắt.
Cả trái dừa ngoại trừ bát nước Nam Trạch uống cuối cùng đều vào bụng Nam Khê.
Uống xong nước dừa, Nam Khê định đem vỏ dừa đi phơi khô làm củi đốt, nhưng bị đệ đệ gọi lại.
"A tỷ, trong dừa còn có cùi dừa đó, có thể nạo ra làm đồ ăn vặt, hoặc tối nay cho vào nấu chung với canh gà."
Cùi dừa??
Nam Khê vừa nghe đến món ăn mới lạ liền không kìm được hứng thú. Nàng làm theo lời đệ đệ, đặt trái dừa lên thớt chặt củi, trực tiếp lấy d.a.o bổ xuống. Lần đầu không nắm chắc lực độ nên không thành công, thử thêm hai lần nữa mới bổ được.
Trái dừa tách làm đôi, lộ ra cùi dừa trắng như sữa bên trong, trông rất ngon miệng.
"Tiểu Trạch, đệ ăn không?"
Nam Trạch lắc đầu, thứ này từ nhỏ ăn đến lớn, dù hương vị có ngon đến mấy cũng hơi ngán rồi.
"A tỷ, tỷ còn ăn được nữa sao?"
"Được chứ!"
Nam Khê chạy đi lấy cái thìa về nạo hết cùi dừa trong trái dừa ra bát, nếm một miếng liền liên tục khen ngợi.
"Mềm mịn trơn láng, lại còn thơm nữa!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-nau-ruou-lam-giau/3712111/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.