"A tỷ, tỷ không sao chứ?"
"Không sao, ta khỏe lắm."
Nam Khê ngồi lên giường, thở phào một tiếng sảng khoái, nơi đây so với sa mạc quả thực là thiên đường.
Nàng vừa xoa bụng vừa quan sát tình hình trong phòng. Nghe Trân tẩu tẩu nói điều kiện nhà trước kia cũng khá, nhìn căn nhà đá này là biết. Nhưng cha mẹ mất sớm, trong nhà lại không có người lớn, hai đứa trẻ có lòng không có sức, nuôi sống bản thân đã là tốt lắm rồi, tiền bạc chẳng dành dụm được gì.
Một trăm văn tiền này vừa rồi đệ đệ nói là tháng trước Tết, cữu cữu bên kia biển cho. Nghe ra cuộc sống của đại cữu có vẻ cũng không tốt lắm, nhưng ông đối xử khá tốt với hai tỷ đệ, đệ đệ nói đến cữu cữu ánh mắt còn khá vui vẻ.
Một buổi chiều Nam Khê cơ bản đã nắm rõ tình hình gia đình.
Hiện tại hoàn cảnh gia đình không mấy lạc quan, chủ yếu là chân đệ đệ. Từ eo trở xuống bắt đầu không có cảm giác, căn bệnh này nàng chưa từng nghe nói. Đã từng khám trên đảo không được, nàng cũng không định lãng phí thời gian đi khám nữa. Chắc chắn phải đưa đệ đệ đến thành lớn hơn tìm đại phu giỏi về mặt này xem mới được.
Dĩ nhiên, muốn gặp đại phu giỏi trước tiên phải có tiền. Ánh mắt Nam Khê rơi vào hai tấm địa khế kia.
"A tỷ, không được!"
Nam Trạch kích động hơn nàng tưởng tượng, không đợi Nam Khê mở miệng đã ôm hai tấm địa khế vào lòng như báu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-nau-ruou-lam-giau/3712105/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.