Nam Khê không nghĩ nhiều như vậy, nàng vốn rất trân trọng người thân dù đây là một đệ đệ tàn tật. Nguyên thân đã không còn, mình mượn thân thể nàng ấy sống lại một đời, còn được uống cháo ngon như vậy, chỉ riêng điều này mình cũng nên chăm sóc tốt đệ đệ thay nàng ấy.
"Trẻ con đừng nghĩ nhiều, an tâm dưỡng thương. Tuy ta chưa hồi phục ký ức, nhưng đệ là đệ đệ của ta là sự thật, ta sẽ không bỏ rơi đệ đâu."
Có lẽ là thói quen cơ thể, nói xong Nam Khê vô thức xoa đầu đệ đệ hai cái. Động tác quen thuộc khiến Nam Trạch lập tức đỏ hoe mắt, tuy tỷ tỷ bị bệnh quên mình, nhưng vẫn là tỷ tỷ, chỉ có tỷ tỷ khi xoa đầu mình còn vỗ hai cái.
Chút cảm giác xa lạ trong lòng lập tức biến mất không tăm tích, Nam Trạch hít mũi kể hết chuyện trong nhà cho tỷ tỷ. Ví dụ như khế ước nhà đất và tiền bạc lương thực trong nhà.
Nam Khê vừa nghe đệ đệ nói, vừa xuống giường tìm kiếm đồ đạc trong phòng.
Hai tấm địa khế một to một nhỏ, lại có một trăm văn bạc cất giữ và một túi nhỏ gạo. Đây là toàn bộ gia sản của hai tỷ đệ.
Đáng giá nhất hẳn là hai tấm khế kia, Nam Khê từ nhỏ đã học chữ với mỗ mỗ và cha mẹ, viết trên cát xóa đi lại viết được, nên nàng biết chữ. May mà chữ viết không biết của triều đại nào này lại gần giống với chữ nàng học.
"Đảo Quỳnh Hoa..."
Nam Khê tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-nau-ruou-lam-giau/3712104/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.