Trong lòng Lê Tường vốn đã mềm một chút, bây giờ lại càng mềm mại hơn.
Trong cái túi nhỏ kia là một chiếc lắc tay làm bằng đá thạch anh tím, tuy ánh sáng của nó rất tối, nhưng tối như vậy cũng bởi thời đại này không hề có công nghệ mài giũa hoàn mỹ, chứ không phải tại chất đá của nó không tốt.
Nàng nhìn nó dưới ánh sáng đèn đã thấy thạch anh màu tím lấp lánh sáng ngời trông cực kỳ xinh đẹp.
Buổi tối đã đẹp như vậy, chắc chắn dưới ánh mặt trời ban ngày sẽ càng thêm xinh đẹp. Một thứ đẹp cỡ này, Lê Tường không tin nó sẽ rẻ.
Thế nhưng nàng cũng chẳng quan tâm tới chuyện này lắm, mua thì cũng đã mua rồi, nếu nàng không đeo, hắn còn có thể cho ai?
Lê Tường lấy chiếc lắc tay kia, đặt lên cổ tay mình, sau đó duỗi tay ra.
“Ngươi đeo nó giúp ta đi.”
Hiển nhiên Ngũ Thừa Phong kia đã sửng sốt một lát, một hồi lâu sau khi hai lỗ tai của hắn ửng đỏ, hắn mới run rẩy đặt tay lên cái lắc ở cổ tay nàng.
Có trời mới biết, khi mua chiếc lắc tay này, hắn còn không dám tưởng tượng tới một ngày mình sẽ được thân cận với nàng như vậy.
Không biết vì sao Lê Tường rất thích nhìn bộ dáng hắn si ngốc khi ở trước mặt mình.
Rõ ràng ngày thường hắn luôn tỏ ra khéo léo, lại thận trọng với người bên ngoài, nhưng trước mặt nàng, hắn như biến thành một người khác vậy. Hai hình tượng đối lập nhau như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611550/chuong-550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.