Lê Tường cúi đầu nhìn hắn ta một cái, nước mắt đúng là chảy thật đó, thế nhưng ai có thể đảm bảo hắn ta thật sự ăn năn hối lỗi?
“Nếu không báo quan, cũng được, ngươi mang trả lại ta những thứ trong bình này đi.”
“Này……”
Đều đã bị người ta ăn rồi, còn lấy về làm sao được?
Tiểu nhị kia vừa nghe có cơ hội thay đổi, thanh âm đã ổn định hơn không ít.
“A Tường cô nương, không bằng ngươi nói cái giá đi, ta bồi thường được không?”
“Nha! Nghe ý tứ của ngươi, chắc hẳn trong nhà ngươi rất giàu có nha. Xem ra Thực Vi Thiên kia cho ngươi không ít tiền. Phản bội hút m.á.u nhà ta, bán giá cao rồi trả lại chút tiền coi như xong chuyện ư? Tiểu Chương, trên đời này không có chuyện tốt như vậy đâu.”
Lê Tường thì thầm với Yến Túc một phen, lại cho Khương Mẫn trói tên tiểu nhị kia lại.
“Ta mặc kệ gia cảnh nhà ngươi như thế nào, ta cũng mặc kệ ngươi có chuyện gì khó xử. Lê Ký chưa từng bạc đãi ngươi, thậm chí ta còn tự nhận là mình đối xử rất tốt với mọi người. Ta không tin trước kia khi các ngươi làm công ở đây, ba bữa đều được ăn mặn, ta cũng không tin lúc trước các ngươi được chia hoa hồng của tửu lầu. Thế nhưng lòng dạ con người ngươi quá tham lam, không bao giờ biết đủ. Nếu lần này ta buông tha cho ngươi, sau này những tiểu nhị khác cũng bắt chước ngươi ăn cây táo rào cây sung, chẳng bằng Lê Ký chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611503/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.