Cũng không biết có phải thường xuyên làm chuyện này hay không, kể cả khi hắn đã tắm rửa, vẫn ngửi được mùi hôi hám trên thân.
Xiêm y cũng bị rách vài chỗ lớn, sợi bông cũng lòi cả ra ngoài.
Lạc Trạch đưa hai người bọn họ lên phố, chuẩn bị đi nhìn xem, có thể mua được hai chiếc áo bông cũ hay không.
Lần này hắn về đây không chuẩn bị sẵn làm những chuyện kiểu như thế này, bởi vậy trên người hắn không có nhiều tiền lắm, chỉ có 500 đồng bối, chắc chắn không thể mua y phục mới cho hai người Nhị Sinh, chỉ có thể đi bên đường tìm kiếm xem có nơi nào bán áo cũ hay không.
Ba người đi dạo trên phố, bỗng dưng cảm xúc thời còn lăn lộn bên nhau lại ùa về.
“Lão đại, không cần mua xiêm y đâu, chúng ta đi làm việc nên mới bị rách một chút, kỳ thật bên trong tủ quần áo vẫn còn y phục nguyên lành.”
Lạc Trạch quay đầu lại trừng mắt nhìn Trúc Thất một cái.
“Ngươi cho rằng ta là thằng ngốc ư? Nếu hai đứa các ngươi có y phục nguyên lành đã mặc từ lâu rồi. Lại nói, ta đâu có mua bộ đồ mới cho các ngươi, chỉ kiếm vài món y phục cũ thôi, lằng nhằng làm gì?”
Trấn trên chỉ có hai con đường còn được coi là náo nhiệt, nếu đã qua bên này rồi vẫn không tìm được, thế thì chỉ có thể qua hiệu cầm đồ.
Thời buổi này, có khá nhiều người mang y phục cũ đi cầm đồ, khẳng định trong hiệu cầm đồ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611449/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.