Một ngày này Lê Tường chạy đông chạy tây bao nhiêu chuyến, nàng đã mệt muốn c.h.ế.t rồi, hiển nhiên giờ chỉ muốn lên giường nghỉ ngơi thôi.
Quan thị xót xa thay nữ nhi, lại nghe nàng khẳng định bản thân mình rất bình thường, bởi vậy bà lập tức ra ngoài đóng cửa lại, không quấy rầy nàng nữa.
Chờ tới khi Quan Thúy Nhi trở về, Lê Tường đã nằm trên giường ngủ ngon lành rồi. Có điều chắc hẳn nàng đã mệt lắm rồi, cho nên cứ vậy mà đi ngủ, xiêm y cũng không thay, chăn cũng không đắp lên.
Quan Thúy Nhi lại vội vàng thay xiêm ý cho nàng rồi thả nàng vào ổ chăn ấm áp. Thế nhưng nàng ấy về muộn một chút, cho nên buổi sáng hôm sau, Lê Tường không thể rời giường nổi.
Nàng mệt mỏi tới mức ngủ thẳng tới buổi chiều, lúc tỉnh dậy đầu choáng váng, mắt hoa hoa, uống một chén canh gừng lớn mới thoải mái hơn một chút, nhưng cái mũi lại khụt khịt đến khó chịu.
“Nếu không hôm nay ngươi cứ ở nhà nghỉ ngơi, dù sao tửu lâu bên kia cũng có đại ca ngươi, ngày nào hắn cũng có mặt ở đó, cứ giao cho hắn đi.”
Lê Tường lắc đầu, nàng lại quấn thêm hai chiếc khăn trên người.
“Đại ca chỉ lo tổng quát nhưng lại không biết bàn và ghế ta cần là cái dạng gì, phải để ta tự mình đi nói chuyện với Chu Thị Mộc Tài Hành kia mới được.”
Tính tình của Lê Tường nói mềm đúng là rất mềm, nhưng nói bướng bỉnh thì cũng thật bướng bỉnh.
Nếu nàng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611367/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.